Vinh Trạm thấy Thẩm Vân rơi nước mắt, cuối cùng cũng dừng lại động tác. Anh ta chỉnh lại quần áo, cúi xuống nhìn Thẩm Vân đang nức nở đến run cả vai, rồi cứng nhắc nói: "Đừng khóc."
"Tôi rất nhanh sẽ đi rồi..." Cô vừa khóc vừa lẩm bẩm: "Thực xin lỗi, tôi rõ ràng đã hứa sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt anh nữa..."
"Anh và Kiều Mộc Căng không ở bên nhau." Vinh Trạm đối cô giải thích một câu.
Những lời cô vừa nói, anh ta đều nhớ rõ. Mấy năm nay anh ta đúng là đã mang danh vị hôn phu với Kiều Mộc Căng, nhưng sự cố chấp ban đầu anh ta dành cho cô đã không còn nữa. Thời gian đúng là liều thuốc chữa lành, làm anh ta buông bỏ Kiều Mộc Căng, nhưng thời gian cũng đang không ngừng nhắc nhở anh ta về nỗi nhớ Thẩm Vân.
Ba năm qua, anh ta nghe Kiều Mộc Căng kể rất nhiều tin tức về cô, tỷ như cô gần đây lại nhận được giải thưởng gì, phỏng vấn ai. Nhìn thấy cô cùng rất nhiều người cùng nhau chụp ảnh, cười rạng rỡ như vậy, tựa hồ những chuyện trước đây đều không hề để lại bất kỳ bóng ma nào trong cô. Vậy thì ba năm này, phải chăng chỉ có một mình anh ta sống trong hồi ức?
"Chuyện của anh, không cần giải thích với tôi." Giọng Thẩm Vân cũng dần trở nên lạnh lùng. Thái độ vừa rồi của Vinh Trạm đã một lần nữa làm tim cô nguội lạnh. Cô vô thức nhớ lại, ba năm trước anh ta đã bỏ rơi cô không một lý do, nên thái độ của cô càng thêm xa cách: "Vinh Trạm, chuyện của chúng ta đều là quá khứ rồi... tôi đều đã quên, anh cũng không cần bận tâm làm gì."
Cô nói gì? Vinh Trạm cau mày, anh ta có chút không thể tin được lời nói đó lại phát ra từ miệng Thẩm Vân, cô gái yếu đuối và nhút nhát ngày nào đã không còn nữa. Cô hiện tại rất dũng cảm, nhưng sao anh ta lại không thích điều đó chút nào?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT