Cả ngày hôm đó, cô chẳng có việc gì khác ngoài việc chỉnh sửa bài viết về Mục Chí Chinh từ hôm qua, sau đó lên mạng xem tin tức. Cả ngày cứ thế trôi qua rất nhanh.
Đúng giờ tan làm, cô liền bắt taxi đến khu chung cư nơi Vinh Trạm ở. Khi cô đến thì Vinh Trạm vẫn chưa về. Thẩm Vân không muốn gọi điện giục anh, nên đành kiên nhẫn đứng đợi trước cửa.
Trời mùa hè thường tối rất nhanh. Thẩm Vân mới đợi một lát đã bắt đầu mưa. Hôm nay cô lại quên mang ô, chỉ có thể trú dưới mái hiên trước cửa tránh mưa. Nhưng cơn mưa đến quá bất ngờ và dữ dội, nước mưa tạt tứ tung, cô trốn như vậy căn bản không có tác dụng. Chiếc áo sơ mi trắng trên người chẳng mấy chốc đã ướt sũng, ống quần cũng ướt đẫm. Cô bị mưa tạt đến nỗi không mở mắt ra được, nhưng cô vẫn không rời đi.
Thẩm Vân là một người rất "tử tâm". Cô nghĩ rằng nếu anh đã bảo cô đến, thì nhất định anh sẽ về. Có lẽ anh có việc gì đó bị chậm trễ chăng? Cô tự an ủi mình như vậy, đưa tay lên lau vội mặt, rồi tiếp tục lấy lại tinh thần để đợi anh.
Vinh Trạm lúc sắp tan làm thì nhận được điện thoại của bố, nói Kiều Mộc Căng sốt cao, đang nằm viện, bảo anh nhanh chóng qua xem. Nghe tin Kiều Mộc Căng nhập viện, Vinh Trạm liền bắt đầu lo lắng. Sức khỏe của Kiều Mộc Căng vẫn luôn không được tốt, sau khi bị bệnh rất khó khỏi hẳn.
Cúp điện thoại xong, anh liền cầm chìa khóa xe xuống lầu, lái xe chuẩn bị đi bệnh viện. Lúc này, anh đã sớm quên mất cuộc hẹn với Thẩm Vân. Đến bệnh viện, Kiều Mộc Căng vẫn đang truyền nước biển. Kiều Chỉ đứng cạnh trông nom cô. Thấy Vinh Trạm bước vào, cô rất tự giác lùi ra ngoài. Trước khi đi, Kiều Chỉ ghé sát tai anh, khẽ nói: "Em ấy cảm xúc không được ổn định, anh đừng kích động em ấy nhé."
"Ừ." Vinh Trạm tùy ý đáp, sau đó lập tức đi đến mép giường ngồi xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT