Thế nhưng, trường hợp đặc biệt này hiển nhiên không cảm kích. Nghe anh ta nói vậy, cô theo bản năng rụt người lại, ấp úng mở lời: "Không, không cần... Em có thể bắt taxi hoặc đi xe buýt về, anh cứ đi làm việc của anh đi..."
"..." Vinh Trạm không trả lời cô, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên khuôn mặt cô.
"Anh cứ cho em xuống xe là được rồi..." Thẩm Vân hít một hơi thật sâu, đảm bảo với anh ta: "Vinh Trạm, anh yên tâm, chuyện tối nay em sẽ không nói với cô Kiều đâu. Xuống xe xong, em sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, anh cũng không cần bận tâm... Dù sao nó..."
"Câm miệng." Vinh Trạm thấp giọng cắt ngang lời cô, ánh mắt âm trầm, "Nói thêm câu nữa thì đừng hòng xuống xe."
"Em cũng sẽ không nói với anh trai tôi đâu…" Thẩm Vân gần như bật khóc. Cô nghĩ Vinh Trạm hiểu lầm ý cô, chỉ có thể không ngừng giải thích: "Kể cả lần trước nữa, em đều sẽ quên hết. Sau này... em cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa."
"Xuống đi." Vinh Trạm bị cô chọc giận. Anh ta nhấn nút khóa trung tâm rồi lạnh lùng ném ra hai chữ đó với cô. Thẩm Vân như được đại xá, nói lời cảm ơn anh ta rồi vội vàng chạy xuống xe.
Bước chân cô vẫn còn hơi loạng choạng, đi lại rất khó khăn. Tuy nhiên, cô vẫn kiên trì cho đến khi bắt được xe taxi, sau đó mới hít thở từng ngụm lớn, rồi đưa tay lên vỗ vỗ vào đùi mình.
Trở về đến nơi ở, Thẩm Vân thấy cửa nhà bật đèn, liền móc chìa khóa ra mở cửa. Vừa vào đến nơi, cô đã thấy Thẩm Thịnh một mình ngồi trên sofa hút thuốc, dưới chân là cả một đống tàn thuốc. Thấy Thẩm Vân về, Thẩm Thịnh dập tắt điếu thuốc, đứng dậy đi đến trước mặt cô. Thấy quần áo và tóc tai cô có chút xộc xệch, anh nhíu mày hỏi: "Sao lại ra nông nỗi này?"
"Anh..." Nghe được lời quan tâm của Thẩm Thịnh, mắt Thẩm Vân bỗng cay xè. Cô liền nhào vào lòng anh, giọng nói ngày càng nghẹn ngào: "Em rất khổ sở."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT