Hai năm sau, khi Thư Hà nhìn thấy Cảnh Ngật một lần nữa, anh đang ngồi trên xe lăn, khuôn mặt không chút biểu cảm. Chưa kịp mở lời với vẻ lạnh lùng vốn có, cô gái đã lướt qua anh với thần thái bình tĩnh. Không có chút thương hại, không hằn học, không thất vọng, chỉ đơn giản là coi anh như người xa lạ.
…
Hôm nay, người đưa Thư Hà về là một gương mặt hoàn toàn lạ lẫm. Không phải người đàn ông trí thức, lịch thiệp như trước, cũng chẳng phải gã bác sĩ "trà xanh" giả tạo kia. Đó là một chàng trai trẻ cao ráo, vẻ ngoài ngây ngô, áo sơ mi trắng tinh tươm. Mái tóc xoăn bồng bềnh quen thuộc, kiểu tóc cô từng rất thích, cùng cặp kính gọng bạc mà cô đặc biệt yêu quý.
Đêm đó, mắt Cảnh Ngật đỏ hoe, ướt át: “Thư Hà, em định tìm bạn trai mới sao?”
Cô từng thích vuốt ve mái tóc xoăn của anh, hôn lên đôi mắt anh. Nhưng giờ đây, cô chỉ nhìn anh siết chặt tay vào thành xe lăn, không vỗ về anh như trước. Thư Hà hỏi: “Anh lấy tư cách gì để hỏi tôi? Bạn trai cũ sao?”
Nhưng bạn trai cũ, thì có tư cách gì để hỏi han nữa chứ?
…
Lưu ý:
Nam chính khá "trà xanh", hay làm bộ làm tịch, tính cách u tối nhưng lại hay dỗi hờn, không phải người bình thường. Đặc biệt, anh ta rất hay khóc. Ai không chịu được kiểu nam chính yếu đuối, hay làm nũng thì đừng nên đọc.
Một chú cún nhỏ u ám, đổ nát và một người chị độc lập, tỉnh táo. Khoảng cách tuổi tác là 2 tuổi.
Lưu trữ ngày 04/07/2024, cốt truyện không thay đổi.
Tag: Yêu sâu sắc, gương vỡ lại lành, thiên chi kiêu tử, tỷ đệ luyến, cứu rỗi.
Góc nhìn: Thư Hà và Cảnh Ngật.
Tóm tắt: Nước mắt là của hồi môn tốt nhất của đàn ông.
Ý nghĩa: Yêu người khác trước tiên phải yêu chính mình.