Trong bữa cơm, lẽ ra không khí phải vui vẻ đón năm mới, nhưng lại vô cùng gượng gạo. Cô út và dượng út về cơ bản là không có sắc mặt tốt đẹp gì. Mẹ Đường cũng chẳng nói chuyện nhiều với Triệu Khuynh. Chỉ có giáo sư Đường là hỏi han vài câu về tình hình công việc gần đây của anh ấy.
Còn bà nội thì cứ nhìn chằm chằm Triệu Khuynh cười ha hả. Có lẽ trong nhà này, trừ Đường Đường ra, bà là người ít bị ảnh hưởng bởi sóng gió ly hôn nhất. Bà đối xử với Triệu Khuynh vẫn thân thiết như trước. Ăn cơm xong, bà còn bảo Triệu Khuynh đẩy xe lăn đưa bà về phòng.
Sau đó, bà bảo Triệu Khuynh lấy thuốc lá Hồng Tháp Sơn của bà ra. Bà nội còn rất hào phóng chia cho Triệu Khuynh một điếu, nhưng Triệu Khuynh không quen hút nên xua tay từ chối.
Mặc dù Đường Sở Sở cũng không biết tại sao bà nội lại thích hút Hồng Tháp Sơn, nhưng từ khi Đường Sở Sở có ký ức, bà nội cô vẫn luôn hút loại thuốc này. Hồi nhỏ, còn rất nhiều người hút Hồng Tháp Sơn, nhưng theo điều kiện sống của mọi người ngày càng cải thiện, giờ đây xung quanh đã không còn thấy ai hút loại thuốc này nữa. Tuy nhiên, bà nội Đường Sở Sở vẫn yêu thích loại thuốc này. Hơn nữa, khi hút đến một nửa, bà luôn dùng tay không bóp tắt điếu thuốc nóng bỏng, đặt sang một bên, nửa còn lại để dành hút lần sau.
Mỗi lần thấy bà nội bình tĩnh bóp tắt điếu thuốc với vẻ mặt đó, Đường Sở Sở đều cảm thấy đặc biệt kỳ lạ. Hồi nhỏ, cô còn hỏi bà nội có nóng không. Bà nội luôn rất điềm nhiên nói với cô là không nóng. Thế là có một lần cô dán băng cá nhân khắp tay đi tìm Triệu Khuynh chơi. Triệu Khuynh hỏi tay cô bị sao vậy, cô nói với anh ấy là mình đã lén bóp một điếu thuốc.
Đường Sở Sở đến giờ vẫn nhớ rõ ánh mắt Triệu Khuynh nhìn cô lúc đó, cứ như nhìn một đứa thiểu năng vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play