Đi vào bên trong, nơi này không lớn, lác đác vài người, không ngẩng đầu mà gõ bàn phím. Khi anh ta được một cô bé đưa đến văn phòng của Triệu Khuynh, Triệu Khuynh đang gõ code, không thèm ngước mắt lên nhìn mà nói: “Cứ tự nhiên ngồi đi.”
Tiêu Minh phát hiện nơi này tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi. Văn phòng của Triệu Khuynh cũng không lớn, chỉ có một cái bàn làm việc và một bộ sofa đơn giản cho hai người, chiếm gần hết không gian. Tuy nhiên, anh ấy dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc tuy nhiều nhưng không hề cho cảm giác lộn xộn. Thậm chí còn khiến Tiêu Minh có ảo giác như đang bước vào một phòng khám bệnh.
Tiêu Minh sờ cái này, lật cái kia, một mình lẩm bẩm nửa ngày, Triệu Khuynh vẫn không thèm để ý đến anh ta.
Tiêu Minh thấy không thú vị, dứt khoát móc điện thoại ra, phóng to bức ảnh mà bạn bè hắn gửi tối qua đặt trước mặt Triệu Khuynh. Triệu Khuynh đầu tiên chỉ liếc nhìn một cái, tỏ vẻ thờ ơ.
Rồi sau đó, anh ấy gõ bàn phím một lúc, ném chuột xuống, cầm lấy điện thoại chăm chú nhìn lại bức ảnh.
Tiêu Minh lúc này cười đầy vẻ không có ý tốt: “Cừu con nhà anh muốn vào miệng sói xám rồi. Tôi điều tra qua rồi, tên này là Dương Soái, chủ phòng tập thể thao. Cái thằng Dương Soái này trong giới có tiếng là chơi bời khét tiếng, phụ nữ bên cạnh còn nhiều hơn quần áo, hơn nữa đứa nào cũng là người mẫu, tiếp viên hàng không. Trong nhà nó có tiền, phụ nữ tự dâng đến không dứt. Từ trước đến nay nó chơi xong là vứt, cừu con nhà anh nguy hiểm rồi.”
Triệu Khuynh khóa điện thoại lại, lạnh lùng nói: “Biết rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT