Nguyễn Đường hơi mở to mắt, thân thể mất kiểm soát đổ nhào về phía trước. Xung quanh chẳng có gì để bám víu, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn mình sắp bị rơi xuống từ thang cuốn.
Nỗi sợ hãi như thủy triều trào dâng, Nguyễn Đường theo bản năng nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt bụng, cố gắng bảo vệ đứa con nhỏ đang mang trong mình.
Nếu ngã xuống như vậy…
Đứa bé trong bụng cậu nhất định sẽ gặp chuyện.
“Đường Đường!”
Một tiếng gào thất thanh vang lên, trà ấm trên tay Cố Đàm Dữ bị hắn ném sang một bên, cả người lao thẳng về phía Nguyễn Đường. Khoảng cách vốn đã không xa, hắn bộc phát SSS+ thể chất trong nháy mắt, tinh thần lực mạnh mẽ khuếch tán toàn khu, khóa chặt thân ảnh Nguyễn Đường.
Hắn tung người nhảy lên, ôm chặt Nguyễn Đường vào lòng, dùng hết sức bảo vệ cậu. Chính hắn thì hướng lưng xuống dưới, thuận thế rơi mạnh xuống đất.
Rõ ràng, Cố Đàm Dữ dùng thân thể mình để chịu toàn bộ cú va chạm.
Nguyễn Đường kinh hãi trừng to mắt, tay siết chặt góc áo Cố Đàm Dữ, trái tim hoảng loạn, đầu óc trống rỗng. Lúc này, cậu mới nhớ đến hệ thống.
【Ký chủ, đừng sợ, giao cho ta.】
Hệ thống nghiến răng nghiến lợi nhìn kẻ đã ra tay sau lưng, lập tức đánh dấu hắn bằng dữ liệu. Sau đó không chút do dự mở thương thành, kích hoạt vài lớp lá chắn năng lượng bao quanh lưng Cố Đàm Dữ.
“Ầm” một tiếng.
Cả hai người bị ném mạnh xuống đất. Nhưng kỳ lạ là… Cố Đàm Dữ không hề thấy đau. Không xương gãy, không da trầy – như thể có lực gì đó đỡ lấy.
Nhưng hắn chẳng để tâm nhiều. Hắn chỉ gấp gáp ngồi dậy, kiểm tra Nguyễn Đường từ đầu đến chân:
“Em có bị thương không? Con… con có sao không?”
Nguyễn Đường bị dọa đến trắng bệch cả mặt, lông mi rũ xuống, ngón tay gắt gao nắm lấy tay Cố Đàm Dữ, cả người không ngừng run nhẹ. Phải mất một lúc lâu, cậu mới khẽ khàng đáp:
“…Không sao.”
Cố Đàm Dữ ôm lấy Nguyễn Đường đứng lên, ánh mắt đảo quanh đám đông nhưng không thấy kẻ ra tay đâu. Chắc lúc hắn nhào tới cứu người thì kẻ đó đã chuồn mất.
“Chúng ta đến bệnh viện.”
Hắn nói dứt khoát, ánh mắt nghiêm túc.
Cố Đàm Dữ giao việc báo cảnh sát lại cho Cố phu nhân, rồi lập tức bế Nguyễn Đường rời đi. Cố phu nhân cũng bị dọa sợ tái mặt, không ngừng tự trách – nếu không phải bà khăng khăng muốn đưa Nguyễn Đường đi dạo, thì chuyện này đã không xảy ra.
“Đi đi, chuyện ở đây để ta lo.”
Bà lấy quang não ra, bắt đầu liên hệ cảnh sát.
Cố Đàm Dữ không nấn ná thêm, bế Nguyễn Đường ra xe, ôm cậu ngồi vào ghế sau. Hắn khởi động chế độ tự động lái, thiết lập đích đến là bệnh viện, rồi vòng tay ôm lấy Nguyễn Đường, nhẹ giọng an ủi:
“Đừng sợ… Anh ở đây.”
Nguyễn Đường vùi đầu vào ngực hắn, toàn thân khẽ run, tay nắm chặt lấy áo trước ngực hắn như sợ bị rơi mất. Ở bên ngoài, cậu cố giữ bình tĩnh. Nhưng một khi được Cố Đàm Dữ ôm vào lòng, toàn bộ sợ hãi và hoảng loạn lập tức ập đến.
Cậu khẽ nói, giọng như tiếng mèo con run rẩy:
“Em… em sợ lắm…”
Nếu lúc nãy ngã xuống thật, liệu con còn có thể sống không?
Ý nghĩ đó khiến lồng ngực cậu nghẹn lại, như có một con thú nhỏ đang giãy dụa bên trong. Khó chịu, ấm ức – nước mắt không kìm được tuôn ra, làm ướt cả ngực áo Cố Đàm Dữ.
Nhưng Cố Đàm Dữ không hề khó chịu. Hắn ôm cậu chặt hơn, nhẹ nhàng xoa lưng cậu, kiên nhẫn chờ cậu trút hết nước mắt.
Đến khi Nguyễn Đường khóc xong, hắn mới lấy khăn lau nước mắt, động tác dịu dàng vô cùng.
Ánh mắt hắn dịu đi, nhưng giọng nói lại lạnh như băng:
“Dám động vào người của tôi – một tên cũng không được tha.”
“Giết hắn… là còn nhẹ.”
Đôi mắt xanh sẫm của hắn âm trầm như biển sâu, ánh nhìn sắc lạnh như lưỡi dao rút khỏi vỏ, khiến ai cũng phải e dè.
Cố Đàm Dữ nghiêng đầu, không để Nguyễn Đường nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của mình – sợ cậu lo sợ thêm.
Nguyễn Đường siết chặt góc áo hắn, tay nắm đến nhăn nheo. Cậu không nói gì… nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm:
Cậu cũng sẽ không tha cho những kẻ đó.
Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói đứa bé không sao – chỉ là bị hoảng. Cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
Cố Đàm Dữ đặt tay lên bụng Nguyễn Đường, mắt ánh lên vẻ phức tạp. Hắn biết đứa bé trong bụng chưa nghe thấy gì… nhưng vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
“Có ba ba ở đây.”
Nên không cần sợ điều gì cả.
Ngay từ lúc trên xe, Cố Đàm Dữ đã ra lệnh cho cấp dưới phối hợp cảnh sát điều tra. Sau khi đưa Nguyễn Đường về nhà, hắn đích thân tới cục cảnh sát.
“Có manh mối gì chưa?”
Cả người hắn tỏa ra áp suất thấp, sắc mặt lạnh băng. Nhân viên cảnh sát thấy hắn đến đều khẩn trương đứng dậy.
“Thưa nguyên soái, đã trích xuất được hình ảnh nghi phạm từ camera giám sát. Trong vài ngày tới chắc chắn có thể bắt được hắn.”
Thành phố có hệ thống Thiên Nhãn, người đi đường đều bị ghi lại khuôn mặt. Một khi tra ra được, kẻ kia chạy cũng không thoát.
Cố Đàm Dữ gật đầu, nhưng mắt vẫn lạnh lẽo.
Bắt được tên đó cũng chẳng nghĩa lý gì – chắc chắn phía sau còn kẻ giật dây.
Chuyện Nguyễn Đường mang thai mới được tiết lộ hôm qua, vậy mà hôm nay đã có người ra tay…
Cố Đàm Dữ siết chặt tay, ánh mắt âm u lạnh lùng. Hắn biết… có người trong nhà đã bán tin.
Sau khi về nhà, Cố Đàm Dữ lập tức cùng Lưu Ngọc tiến hành điều tra nội bộ. Tất cả người hầu bị thay máu toàn bộ, chỉ giữ lại vài đầu bếp – còn lại đều được thay bằng người máy.
Khi thông báo sa thải, cả đám người hầu đều không dám tin. Có người còn khóc lóc van xin. Nhưng Lưu Ngọc chỉ lạnh lùng tuyên bố:
“Trong các người có kẻ phản bội, tiết lộ thông tin ra ngoài. Chúng tôi không thể phân biệt ai là thủ phạm… nên đành xử lý hết.”
Sau đó, hắn âm thầm theo dõi một nữ đầu bếp khả nghi, quả nhiên phát hiện cô ta lén gặp một vị quản sự của hoàng cung.
Thông tin này vừa được báo về, Cố Đàm Dữ siết chặt tay – gãy cả cây bút trong tay.
Hắn cười lạnh, ánh mắt rét căm căm:
“Ta nhường một bước, hắn lại muốn lấn thêm một thước.”
Cố Đàm Dữ đứng dậy, thay bộ quân phục tác chiến.
Dáng người hắn cao lớn, bờ vai rộng, thân thẳng tắp như cây thương dựng đứng. Mỗi động tác đều toát lên khí thế khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Hắn chỉnh cổ áo, soi gương một cái, rồi quay sang Lưu Ngọc:
“Đến Quân bộ.”
“Những gì là của ta – ta sẽ đích thân lấy lại hết.”
************************************************
Lời của chó: thấy mẹ r, có 22,75d A01 thì cứu đc không:)