Cô cúi đầu nhìn chân trái của mình, quả thực có chút thụ sủng nhược kinh.
Nếu ở nhà họ Ôn, đừng nói đến chuyện bồi bổ, dù có què cũng vẫn phải lo cơm nước giặt giũ cho cả nhà.
Cô cảm động nói: “Cảm ơn mẹ.” Rồi quay sang Trần Minh Châu: “Cảm ơn cậu.”
Bữa sáng hôm đó có cháo kê, món đậu đũa xào thịt và bánh ngô. Trần Minh Châu và Đào Phương ăn rất nhanh. Ôn Trĩ thấy Trần Minh Châu ăn liền bốn cái bánh ngô, uống hết cả bát canh, vô thức liếc nhìn bụng anh… thon gọn, rắn chắc.
Dường như anh cảm nhận được ánh mắt cô, ngẩng đầu liếc lại một cái.
Ôn Trĩ đỏ bừng mặt, cúi đầu ôm bát cháo húp lấy húp để.
Ăn xong, Trần Minh Châu đem bát đũa đi rửa sạch sẽ, rồi mang một gói giấy da bò đặt lên bàn, nói với Đào Phương: “Mẹ, con mua hai loại vải, hôm nào mẹ đem đến tiệm may làm mỗi người một bộ đồ mới.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play