Anh dùng lực nắn thử xương, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp, Ôn Trĩ lập tức đau đến mức cong cả người lại, hai tay cô siết chặt lấy vai Trần Minh Châu, cắn chặt môi dưới, tiếng khóc khe khẽ nghẹn ngào vang lên bên tai anh.
Nửa thân trên của Ôn Trĩ tựa cả lên vai Trần Minh Châu, thỉnh thoảng mái tóc mềm mại của cô lại cọ nhẹ vào cổ anh.
Trong nháy mắt gân xanh trên cổ anh căng lên rõ rệt, những đường gân nổi rõ trên cánh tay, trong bóng tối nhìn vào cũng khiến người ta thấy căng thẳng.
Yết hầu của Trần Minh Châu khẽ chuyển động vài lần, giọng nói cũng khàn hơn ban nãy nhiều: “Xương không sao, chỉ bị trật gân thôi.”
Anh nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Ôn Trĩ, đỡ cô đứng dậy, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt đỏ hoe của cô. Đôi môi mỏng của anh khẽ mím lại, né tránh ánh nhìn ấy rồi nói: “Tôi đỡ chị lên xe.”
Lúc này Ôn Trĩ đã đau đến cả người cũng không còn sức, nhảy cũng nhảy không nổi, Trần Minh Châu lại ôm lấy cô, sau khi đặt cô ở ghế sau, anh đạp xe đạp đi đến sân nhà máy cơ khí, Trần Minh Châu đạp xe rất chậm, anh phát hiện khi hơi xóc một chút, Ôn Trĩ liền hừ lạnh một tiếng.
Khi về đến nhà, Trần Minh Châu đỗ xe xong, ngồi xổm xuống trước mặt Ôn Trĩ nói: "Chị dâu, tôi cõng chị lên.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT