Giữa mùa đông, một trận tuyết lớn đã khép lại chiến tranh Khánh Quốc. Bề ngoài Tiêu Lang chỉ điều động hơn mười vạn binh mã, nhưng thực tế còn có Ám binh tham gia. Người của Ám thành có thể ẩn mình dưới đáy nước, nước chảy tới đâu thì họ có thể lẻn vào tới đó.
Nhờ họ tiến vào thành, phối hợp trong ngoài cùng đại quân triều đình, việc chiếm Khánh Quốc gần như không tốn chút sức nào. Trận này số thương vong giảm hơn một nửa so với chiến tranh quy mô tương tự, nói “không đánh mà thắng” thì hơi khoa trương, nhưng cũng gần đúng.
Tin truyền ra, cả thiên hạ chấn động.
Ngoại trừ số ít người cảm kích, hầu như không ai đoán nổi trận này đánh thế nào mà thắng, lại vì sao kết thúc nhanh đến vậy. Từ lúc đại quân xuất chinh đến khi khải hoàn, trước sau chưa đầy nửa tháng.
Điều khiến người ta càng sợ hãi là triều đình không nhận đất cắt nhường, mà thẳng tay tước tước vị Khánh hầu, thôn tính toàn bộ Khánh Quốc. Chưa đầy nửa tháng, Khánh Quốc bỗng chốc diệt vong.
Năm ấy, các chư hầu sống trong sợ hãi và hoang mang. Giao thừa chẳng thấy không khí vui mừng, trằn trọc trắng đêm. Triều đình vốn bị xem là yếu đuối dễ bắt nạt nay đột nhiên trở nên cứng rắn, không chỉ thái độ của Thiên tử kiên quyết mà thực lực cũng không thể coi thường.
Một trận chiến đã đánh thức tất cả: hôm nay là Khánh hầu, ngày mai có thể là chính mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT