Tiêu Lang hạ chỉ xuất binh đánh Khánh Quốc, cả thiên hạ đều chấn động.
Binh mã triều đình như thể đã chờ sẵn từ lâu, vừa nhận tin lập tức hành quân thần tốc. Lúc tin chiến sự truyền đi, đại quân đã gần sát biên giới Khánh Quốc, đọc xong tội trạng Khánh Quốc một lượt liền thẳng tay tuyên chiến.
Khánh hầu sợ đến mức tè ra quần, từ trên giường lăn xuống, mặt mày trắng bệch, hốt hoảng la lên: “Mau, mau nghênh địch——”
La xong lại gọi người quay lại, tay run rẩy phân phó: “Nhớ kỹ, lập tức đến Trâu Quốc cầu viện binh!”
Các đại thần vừa nghe tin cũng vội vã vào cung, phe chủ chiến và phe chủ hàng cãi nhau như mổ bò, Khánh Quốc gần như trong nháy mắt loạn thành một mớ.
Bên ngoài đang đánh nhau, thế mà trong đô thành lại không hề bị ảnh hưởng, Trang Hành cảm thấy thật khó tin. Cậu nhớ rõ trong nguyên văn, Tiêu Lang không được lòng dân, lần đầu ra quân liền bị dân chúng cả kinh thành kéo ra ngăn cản, còn có người tụ tập trước cổng hoàng cung gây sự, quần chúng sục sôi phẫn nộ, chẳng hề coi thiên tử ra gì. 
Nhưng hôm nay cậu đi một vòng ngoài đường lớn, liếc mắt nhìn khắp nơi, phát hiện mọi người thần sắc vẫn rất bình thản. Vào quán rượu rồi còn có thể nghe thấy sĩ tử đang cao đàm khoát luận về tình hình thời cuộc, nhắc đến việc triều đình đưa quân tới Khánh Quốc thì dùng toàn lời lẽ hùng hồn, như thể có thể dời non lấp biển, khiến các tửu khách vỗ bàn tán thưởng vang dội.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play