Trong bóng tối, rất khó để xác định thời gian, cũng may Trang Hành mang theo đồng hồ đếm ngược có chức năng hẹn giờ nhà bếp. Cậu lấy nó từ hệ thống ra xem, cách trời tối vẫn còn một đoạn, không khỏi lo lắng:
“Ngươi đi lâu như vậy vẫn chưa quay về, trong cung có xảy ra chuyện gì không?”
Tiêu Lang đáp: “Sẽ không đâu. Bình thường đến lúc lâm triều còn chẳng thấy bóng dáng đâu, mấy lúc không lên triều lại càng tùy tiện trốn ở đâu đó, chẳng ai lấy làm lạ. Người trong cung cũng quen rồi. Không cần để tâm đến ý nghĩ của họ, chỉ cần để ý canh chừng Quốc Sư là được.”
Trang Hành nhớ lại khoảng thời gian trước đó từ Phế Đô đến Đái Quốc rồi lại trở về, đúng là không hề nghe nói trong cung có vấn đề gì. Có thể thấy, có hay không có Thiên Tử ở đó thì mọi thứ cũng chẳng khác mấy. Cậu nhất thời không biết nên cảm thấy may mắn hay buồn thay.
Hai người ngồi trong bóng tối một lúc, đều ngầm hiểu mà không vạch trần thân phận đối phương. Trang Hành không ép Tiêu Lang nói rõ, nhưng trong lòng Tiêu Lang cứ thấp thỏm không yên, cuối cùng không nhịn được mà hỏi:
“Hạc Hạc, ngươi… ngươi còn tin ta không?”
Trang Hành nhớ lại mấy lời khó nghe mình đã nói với hắn trước đó, thấy hơi ngượng, đưa tay gãi má:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play