Tại vương cung đô thành, bị những xiềng xích vô hình trói buộc trên giường, Tiêu Lang cuối cùng cũng hiểu vì sao hắn có thể nghe thấy tiếng Trang Hành.
Thì ra nơi đó có một kẻ giả giống y như đúc với hắn. Hắn vốn còn muốn nghe thêm vài câu, nhưng khi Trang Hành vừa dứt lời “thu về đi”, hắn liền không nghe được gì nữa.
Tiêu Lang thu lại tâm thần với vẻ mặt không cảm xúc. Dù thân thể chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt, khóe môi hắn vẫn cong lên một nụ cười nhàn nhạt. Giọng nói yếu ớt nhưng tràn đầy hả hê vang lên: 
“Nước cờ này đi đúng rồi. Quốc sư dù có thần thông quảng đại đến đâu thì tinh lực cũng có hạn. Hắn giờ chỉ mải chăm chăm nhìn chằm chằm vào các chư hầu, không còn tâm tư lẫn người để chú ý đến Phế Đô. Kế hoạch của chúng ta có thể bắt đầu trước.”
Tư Ô nhìn trán hắn lấm tấm mồ hôi, lòng đau như cắt. Ông nhẹ nhàng lấy khăn lau cho hắn, thở dài: “Chủ thượng, ngài quá nóng vội rồi. Nước cờ này cực kỳ mạo hiểm. Nếu người của Ám Thành bị phát hiện, chẳng phải sẽ công toi mọi thứ sao? Hơn nữa hiện giờ Phế Đô còn khó bảo toàn, theo như kế hoạch ban đầu, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi lấy lại sức ba năm, đợi đến khi toàn bộ nơi đó nằm trong tay chủ thượng thì mới phát huy được tác dụng. Hiện tại tình thế chưa ổn, lại đột ngột xuất hiện nhiều người như vậy, nhỡ đâu sinh loạn...”
Tiêu Lang có sức chịu đựng hơn người. Hình phạt Viễn Phi Hỏa mà Quốc sư áp lên hắn chỉ là mở đầu. Cái đau nơi thể xác chỉ là thứ yếu, còn nỗi đau tinh thần mới là gian nan nhất. Vậy mà hắn vẫn gắng gượng suốt mấy ngày trời, thần trí vẫn tỉnh táo. 
Lúc này hắn uống mấy ngụm nước từ tay Tư Ô, giọng tuy khàn khàn đau rát nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc: “Hiện giờ có Tiên Quân rồi, tình thế đã khác.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play