Nhậm Vân trịnh trọng giới thiệu thứ này gọi là nhân sâm, mấy anh em phản ứng cũng không lớn lắm.
À, chắc là một loại cà rốt dại thôi, nhìn giống mà.
Xét đến vốn kiến thức cực kỳ hạn hẹp của ba anh em, Nhậm Vân lại đơn giản làm một chút phổ cập khoa học.
“Là một loại dược liệu quý hiếm, có thể bổ nguyên khí, có thể bán tiền.”
Nghe được có thể bán tiền xong, mắt Lâm Thiện Đức tức thì sáng lên, nhìn khắp xung quanh: “Mẹ, thứ này lá cây trông thế nào ạ? Chúng con cũng đi tìm xem.”
Lâm Thiện Ngôn cũng liên tục gật đầu: “Đúng đúng, chúng con đào thêm mấy cây.”
Nhậm Vân: “……”
Cô nào biết lá cây trông thế nào, nhân sâm siêu thị cũng có mang lá cây đâu.
Tiểu bằng hữu này, mấy đứa thật sự coi thứ này là củ cải mọc đầy khắp nơi sao?
Nhậm Vân học theo nguyên chủ, cho một cái liếc mắt lạnh: “Thứ này hiếm có lắm, khó tìm khó gặp, có thể đào được một gốc như vậy đã là ông trời phù hộ rồi.”
Thấy hai người này mắt vẫn còn sáng rực, hiển nhiên chưa từ bỏ, Nhậm Vân chỉ có thể lạnh lùng nói: “Ta vừa mới tiện tay ném đó, thứ này lá cây không có lỗ, nhưng trên đó có quả nhỏ màu đỏ, mọc xòe ra như ô.”
Hai anh em hùng hổ chia nhau đi tìm nhân sâm, Nhậm Vân thì dắt Lâm Thiện Chỉ đi đào rau dại ở gần đó.
Nói là cô dắt Lâm Thiện Chỉ, kỳ thật là cô đi theo Lâm Thiện Chỉ đào.
Chẳng gì khác, vì cô căn bản không nhận ra mấy cây rau dại.
Kiếp trước cô chỉ nhận biết rau tề, vẫn là vì thích ăn sủi cảo rau tề. Mà nguyên chủ ham ăn lười làm kia, cũng chỉ hơn cô nhận biết thêm hai loại.
Lâm Thiện Chỉ còn nhận biết được bảy tám loại đấy!
“Là cỏ, không ăn được.”
Sau khi Lâm Thiện Chỉ dùng giọng điệu đều đều, không chút xúc động nhắc nhở cô đào sai lần thứ N, Nhậm Vân lau một vệt trên mặt già, đỡ cái lưng đau nhức, bỏ cuộc không làm nữa.
Dù sao nhân vật mẹ kế của cô chính là lười biếng, không làm việc, không có tật xấu.
“Nhìn thấy cái gì?”
Thấy Lâm Thiện Chỉ bỗng nhiên ngửa đầu bất động, Nhậm Vân nhịn không được hỏi một câu.
Lâm Thiện Chỉ tuy gầy đến mức biến dạng, nhưng đôi mắt kia cực kỳ đẹp. Lúc này hàng mi dài không chớp mắt, hồi lâu sau mới lúng ta lúng túng nói: “Tổ chim con…”
Nhậm Vân vừa nghe, vội vàng kéo cái thân hình cồng kềnh chạy qua, duỗi cổ nhìn nửa ngày, mới lờ mờ thấy được một cái tổ chim.
Nghĩ bên trong khả năng có trứng chim, Nhậm Vân vui mừng khôn xiết.
Kiếp trước cô thích ăn trứng gà, chiên, nấu, xào, hấp, mỗi ngày đổi món. Nhưng hiện giờ kinh phí thật sự eo hẹp, trứng gà trong không gian cô cũng chưa nỡ mua một cái, đã sớm thèm cái món này lắm rồi.
Cô nhịn không được sờ sờ đầu Lâm Thiện Chỉ, cười khen: “Thiện Chỉ giỏi quá nha…”
Khen xong mới phản ứng ra là nhân vật bị đóng băng rồi, vội đi xem phản ứng của Lâm Thiện Chỉ.
Lâm Thiện Chỉ vẫn ngơ ngác nhìn tổ chim, đến cả ánh mắt cũng chưa từng cho cô.
Nhậm Vân bất giác nhẹ nhàng thở ra, may mà đứa bé ngây ngô một chút, bằng không cô thật sự không biết làm sao mà giải thích.
Lâm Thiện Chỉ cứ thế canh giữ cái cây có tổ chim đó, Nhậm Vân thì loanh quanh gần đó. Khi mở một đoạn gỗ mục thì phát hiện một bụi mộc nhĩ, sau đó thì không có thu hoạch nào khác.
Không biết qua bao lâu, hai anh em ủ rũ cụp đuôi mà trở về.
Nhân sâm đương nhiên là không tìm được, bất quá cũng không phải hoàn toàn không thu hoạch, lại đào được mấy cây măng nhỏ.
Nghe được trên cây có tổ chim, Lâm Thiện Đức không nói hai lời, vén tay áo liền thoắt cái leo lên cây.
Chờ hắn xuống dưới, Nhậm Vân thò đầu nhìn lên, chỉ có bốn cái, không nhiều lắm, nhưng có ít còn hơn không.
Bốn người mang theo thành quả thu hoạch của mình xuống núi, vừa đến cửa nhà, liền nghe được trong sân vọng ra tiếng nói chuyện.
“Trong nhà đồ ăn cũng không nhiều lắm, chỉ có thể cho các con ngần này thôi.”
“Còn có mấy cái bánh ngô này, con nhanh giấu đi, tìm cơ hội cùng mấy đứa tiểu tử trộm mà chia nhau ăn, dù sao cũng lót lót bụng.”
“Đợt này lại cố gắng chịu đựng một chút, quay đầu lại chờ thu lúa mạch, bà lại nghĩ cách cho các con đưa lương thực tới nhé.”
Người đó vừa nói chuyện, liền lùi đến cửa sân, vừa vặn gặp được mấy người ngoài cửa.
Nhậm Vân nhìn lên, nhận ra đó là Lão thái thái nhà họ Lâm, cũng chính là bà nội ruột của mấy đứa con riêng này, và là mẹ chồng của chính cô.
Phòng của bọn họ, là tam phòng của Lâm gia. Năm đó khi hai nhà bàn chuyện kết hôn, nhà họ Nhậm kiên quyết yêu cầu chia gia đình trước, vì thế tam phòng liền tách ra ở riêng.
Đối với điểm này, Nhậm Vân vẫn cảm thấy may mắn, bằng không cô còn phải hầu hạ cha mẹ chồng, nào có chuyện được đóng cửa tự do sống cuộc sống riêng thoải mái như vậy.
Lão thái thái Lâm nhìn thấy Nhậm Vân, biểu cảm cứng đờ hết cả, hiển nhiên không ngờ bọn họ lúc này sẽ trở về.
Nhậm Vân nguyên tưởng rằng Lão thái thái Lâm sẽ chào hỏi mấy đứa cháu trai, không ngờ Lão thái thái lập tức quay người bỏ chạy, như một cơn gió trốn đi, cứ như có quỷ đuổi đằng sau vậy.
Nhậm Vân:…… Nguyên chủ là loại tồn tại "bưu hãn" cỡ nào vậy.
“Mẹ…”
Dương Đại Đào cũng không nghĩ tới vừa lúc sẽ bị bà bà bắt gặp, lập tức kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Nếu như bị bà bà nghĩ lầm bọn họ muốn lén lút ăn vụng…
Nàng cũng không dám tưởng tượng, tay cầm đồ vật đều đang run rẩy.
“Này, những thứ này, bà cho.”
Không ngờ bà bà chỉ là không có biểu cảm gì gật gật đầu: “Ừm, vậy cất đi.”
Nhậm Vân đối với mấy cái bánh ngô nhìn vừa cứng vừa đen kia thì không có hứng thú. Bọn họ nuốt trôi được thì cứ ăn đi, đây hẳn là đồ ăn mà hai ông bà già tự tiết kiệm được trong miệng, đừng lãng phí tấm lòng của người lớn tuổi.
Nhưng mà, mớ rau lông gà này lại rất tươi mới, lát nữa có thể nấu canh.
Thấy Nhậm Vân thật sự không để ý, Dương Đại Đào cùng với anh em nhà họ Lâm đều từ từ thả lỏng trái tim đang treo ngược, lặng lẽ ai làm việc nấy.
.......
Nhà họ Lâm.
Lão thái thái Lâm nhanh như chớp chạy về nhà, hai cô con dâu đang bận rộn trong sân.
Con dâu cả Từ Thị liếc nhìn hướng Lão thái thái vừa đến, không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục may vá bộ quần áo trong tay.
“À! Đây là lại chạy sang tam phòng đưa đồ ăn đi chứ gì!” Nhị con dâu Nghiêm Thị quăng việc trong tay một cái, mặt tức khắc sụp xuống.
Thấy Từ Thị vùi đầu không phản ứng mình, cô ta lại ồn ào lên.
“Trong nhà cũng chẳng có mấy hạt gạo, còn cứ mãi nghĩ đi trợ cấp bên kia! Bên này hai đứa cháu trai đều sắp chết đói rồi hay sao!”
Từ Thị khóe miệng giật giật, nhàn nhạt nói: “Lão thái thái tự tiết kiệm đồ ăn trong miệng ra, thích cho ai thì cho.”
Hai đứa tiểu tử tam phòng ăn cũng nhiều như người lớn, mà con gái nhà mình chỉ được chia không đến một nửa, ai chết đói cũng không phải người tam phòng chết đói.
Từ Thị nói xong liền vào phòng, để lại Nghiêm Thị một mình trong sân lầm bầm lầu bầu.
Bên này trong phòng, Lão thái thái Lâm kể chuyện lén đưa bánh ngô bị con dâu lão tam bắt gặp cho Lâm lão hán. Hai vợ chồng già sụt sịt thở dài, lòng đầy khổ tâm.
....
Đến khoảng gần giờ Thân (4 giờ chiều), Nhậm Vân bắt đầu bận rộn nấu cơm.
Trong nhà không có gì gia vị, hũ sành đều thấy đáy, chỉ còn một tí xíu muối với mỡ heo.
Trên nồi đang hầm một nồi cháo ngô. Khi nhìn thấy đã gần được, Nhậm Vân đập bốn quả trứng chim vào bát, khuấy đều, sau đó cùng với rau lông gà đã cắt xong đổ chung vào cháo.
Nấu thêm một lát, cho thêm một chút muối và mỡ heo, một nồi cháo gạo kê trứng hoa rau xanh thơm lừng liền ra lò.
Măng non đã chần nước cắt miếng, còn lại một chút xíu mỡ heo toàn bộ được vét ra đổ vào nồi, lại cho măng phiến và mộc nhĩ vào xào cùng. Chờ món này xào xong, muối cũng đã hoàn toàn khô kiệt.
Gia vị thực sự quá ít, Nhậm Vân vốn còn định xào thêm chút rau dại, nhưng đành phải bỏ cuộc. Chờ quay đầu lại bán nhân sâm, nhất định phải bổ sung đầy đủ gia vị.
Ở một bên nhóm lửa phụ giúp, Dương Đại Đào xem đến trợn mắt há hốc mồm.