Sau khi vết thương được băng bó lại cẩn thận, Hoắc Đông Lâm lại một lần nữa ngồi lên chiếc thuyền nhỏ. Giang Sinh giữ lưng thẳng, chèo thuyền hướng về trạm phát điện.
“Chú Giang, lát nữa ta sẽ hành động thật nhanh, chú hỗ trợ phía sau là được, con gái chú còn đang đợi về ăn bữa cơm tất niên đấy.”
Giang Sinh quay đầu trừng mắt với anh một cái, hừ một tiếng: “Cậu nói vậy là sao? Việc này tôi mới là chuyên môn, cậu chẳng phải cũng có một đôi con nhỏ đang mong ngóng cha về ăn Tết hay sao?”
“Nhưng tôi là bộ đội…”
“Bộ đội thì sao? Trong mắt tôi, cậu vẫn chỉ là một thằng nhỏ! Lúc nào cũng để mấy đứa như cậu gánh vác mọi chuyện phía trước à? Cứ yên tâm, chú Giang nhất định không sao, tôi còn hứa sẽ mua xà phòng mùi hoa nhài cho con gái tôi nữa mà!”
Chiếc thuyền lắc lư, từ từ áp sát trạm phát điện.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, các cột điện ngã nghiêng khắp nơi, đường đi rất khó khăn. Hoắc Đông Lâm thử nước bằng mu bàn tay, chắc chắn không có điện giật mới đứng lên mũi thuyền dọn chướng ngại, mở ra một lối đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play