Trương Vân vẫn luôn cho rằng mình đã quen sống trong tủi hờn, rằng chuyện nhẫn nhịn đã ăn sâu vào máu. Nhưng giây phút này, khi có người nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, xót xa, nói một câu: “Mấy năm nay chị vất vả rồi,” thì trong lòng cô chợt dâng lên một cơn chua xót nghẹn ngào.
“Chị Trương, chồng chị chỉ tạm thời bị giữ lại điều tra vài hôm thôi, rồi sẽ được thả ra. Tiền phụ cấp vẫn phát như cũ, sinh hoạt vẫn tiếp tục như bình thường.”
“Tôi biết có nhiều lời lẽ không nên do tôi nói ra, nhưng thật sự, tôi thấy chị quá thiệt thòi! Trong ngoài một tay quán xuyến, vừa biết lo toan, lại vừa có phúc khí, nhìn qua đã biết là người đảm đang. Nhưng nhà họ Triệu, nhất là chồng chị, họ có từng nhận ra công sức của chị chưa?”
Khương Ninh Ninh giơ đôi tay chai sần của Trương Vân lên:
“Đôi tay này có thể vác gánh giúp chồng, lo toan việc nhà, vậy thì sao không thể nắm giữ chính vận mệnh của mình?”
Gió cuốn lá khô bay lăn dưới chân. Những người phụ nữ trong sân vốn chỉ định đến xem náo nhiệt, giờ lại đứng như hóa đá. Những lời Khương Ninh Ninh vừa nói như đánh thức điều gì đó đang âm ỉ trong họ từ rất lâu rồi.
Trương Vân ngây người lắc đầu:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT