“Mẹ ơi?”
Tiếng động nhỏ khi rời khỏi giường vẫn khiến mấy đứa nhỏ tỉnh giấc, cho thấy chúng sống trong trạng thái bất an như thế nào.
Lòng Khương Ninh Ninh chợt nhói lên.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Mãn Mãn dụi mắt, định ngồi dậy.
“Trời còn chưa sáng, ngủ thêm chút nữa đi. Khi nào thức dậy, mẹ sẽ về rồi.”
Cô cúi xuống hôn lên trán tụi nhỏ, dỗ chúng ngủ lại rồi mới mặc quần áo ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Khương Ninh Ninh đã thấy Thiết Trụ mặt đầy nước mắt, như thể gặp được cứu tinh, chạy ào đến: “Dì Khương, con gọi mẹ mãi mà mẹ không tỉnh, mẹ bảo đi vệ sinh mà chẳng dậy nổi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play