Thái Kim Hoa hiển nhiên không tin mấy chuyện hoang đường này, lập tức giễu cợt:
“Giả vờ cái gì chứ? Giả vờ yếu đuối, để mặc Điền Thúy Phân bắt nạt, sai Mãn Mãn với Hạ Hạ đi nhặt rác nuôi gia đình? Bà đây có nên khen ngợi cô một câu là ‘diễn giỏi lắm’ không?”
Lời nói thẳng thắn lại đâm trúng chỗ đau, mà Thái Kim Hoa nổi tiếng là người không giữ mồm giữ miệng, chẳng sợ mắng ai bao giờ.
Đổi lại là mấy cô gái da mỏng khác, hẳn đã xấu hổ đến đỏ bừng mặt, nhưng Khương Ninh Ninh thì khác, có sẵn “trà khí” che thân, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, trái lại còn thuận thế nhập vai.
Hàng mi dài khẽ run, cô cắn nhẹ môi, gương mặt lộ ra vẻ “mười năm cam chịu chẳng ai hiểu”, vừa cứng cỏi lại đầy ẩn nhẫn.
“Ba con mất để lại chuyện gì đó rất quan trọng. Lúc trước, mấy người như giám đốc Chu vẫn luôn âm thầm điều tra. Mà suốt những năm đó, bất kể con đi đâu, đều có người âm thầm bám theo. Bất đắc dĩ, con mới phải giả bộ làm một cô gái yếu ớt, bất tài.”
Thái Kim Hoa bắt đầu dao động, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ: Nếu vậy, sao không bỏ trốn?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play