Không khí bên ngoài có chút lạnh buốt. Rõ ràng khắp nơi đều bị màn sương đen bao phủ, nhưng lại chẳng có mùi gì lạ, ngược lại, dường như còn sạch sẽ hơn nhiều so với trước kia, như thể thành phố này sau khi các ngành công nghiệp ngừng hoạt động và con người rút khỏi, đã trở nên trong lành hơn.
Hứa Trật khẽ hít vào một hơi sương, rõ ràng chẳng có mùi gì, vậy mà cô lại có cảm giác muốn hít thêm một chút nữa. Khi cô cố kiềm chế bản thân, điều chỉnh lại nhịp thở chậm rãi, cô cảm thấy cổ họng mình căng chặt, như thể lệ thuộc vào nó — một cảm giác khó chịu như đang “lên cơn nghiện”. Mãi đến khi cô hít sâu vài hơi, cảm giác đó mới dịu đi, tựa như một nhu cầu thiếu hụt trong cơ thể được thỏa mãn, mọi thứ mới chịu yên ổn lại.
Quá kỳ quái.
Thậm chí có phần rợn người.
Trong đầu Hứa Trật hiện lên đủ loại suy đoán: chẳng lẽ hít nhiều sương đen sẽ khiến cô phát điên nhanh hơn? Nhưng chẳng còn cách nào khác, giờ cô đã bước vào trong làn sương — không thể tránh khỏi việc hít phải nó. Hơn nữa, vừa rồi cô đã gần như nghẹt thở vì cố nhịn thở. Nếu cứ tiếp tục, có khi cô sẽ chết vì ngạt trước khi bị sương đen làm phát điên.
Sự việc đã tới nước này, Hứa Trật chỉ còn cách chú ý sát sao xem bản thân có thay đổi gì không, thay vì tự trách vì đã không thể kiềm chế.
Đường phố yên ắng đến lạ thường. Chỉ có thể nghe thấy tiếng thân rắn của Tiểu Nhất lê qua mặt đất, cùng tiếng “lè lưỡi” khe khẽ của nó. Rõ ràng đang là rạng sáng, trời vẫn chưa sáng tỏ, đèn đường thì chẳng bật, vậy mà Hứa Trật vẫn có thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh một cách mờ mờ. Nếu không có màn sương đen này, cô thậm chí nghĩ mình còn có thể nhìn rõ hơn.
Là ánh trăng xuyên qua màn sương sao?
Nhưng ánh nắng ban ngày còn không thể xuyên nổi lớp sương dày đặc kia, ánh trăng có tư cách gì?
Hứa Trật không quá bận tâm đến câu hỏi đó. Từ những năm tháng tự học, cô đã lĩnh hội được một chân lý: gặp vấn đề gì không hiểu thì cứ tạm gác lại.
Đường phố lúc bình minh có vẻ quá yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng ngờ. Hứa Trật đã đi được khoảng mười phút nhưng không gặp phải mối nguy nào, thuận lợi hơn cả dự tính — có vẻ khu vực này không còn sinh vật nào có thể giữ được lý trí lúc nửa đêm.
Từ chỗ cô ở đến khu cư xá cũ phía sau Chung Cổ Lâu mất khoảng ba mươi phút. Cụ thể sẽ dừng chân ở căn nhà nào, cô đã dùng Tiểu Cẩu để trinh sát từ hôm trước — có một căn hộ của một phụ nữ sống một mình, chủ nhà lúc đi sơ tán đã rời đi vội vàng, thậm chí không khóa cửa. Cô dự định sẽ tạm thời “mượn” nơi đó ở.
Chuyện không có chìa khóa thì chẳng sao — dù gì cô cũng không định ra ngoài.
Người đã rời khỏi thành phố thì không có lý do gì quay lại. Về sau, cô còn có thể bảo gia thần tìm giúp nơi nào tốt hơn trong khu này. Giờ cứ tạm ổn định trước đã.
Vừa đi vừa nghĩ, lúc rẽ qua một góc phố, Hứa Trật đột nhiên chứng kiến một cảnh tượng.
Mặc dù không nghe được bất kỳ âm thanh hay cảm giác báo động nào, nhưng Tiểu Nhất đột ngột lao đi như một tia chớp đen, ngẩng đầu há miệng cắn chặt lấy một con chó hoang đang ẩn mình, chuẩn bị đánh úp cô từ bên trái.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong im lặng tuyệt đối. Dù là Tiểu Nhất hay con chó kia đều không phát ra nhiều âm thanh. Hứa Trật chỉ kịp thấy móng vuốt con chó to hơn chó thường, rồi ngay sau đó nó đã bị Tiểu Nhất nuốt chửng.
Cơ thể khổng lồ của Tiểu Nhất hơi phình lên một đoạn, nhưng chỉ chớp mắt sau, nó lại trở về như cũ — vẫn cảnh giác mà di chuyển, cứ như vừa rồi chỉ là một việc nhỏ không đáng để tâm.
Chứng kiến cảnh đó, Hứa Trật mới thực sự cảm nhận được: con rắn lớn vẫn nằm ngoan ngoãn bên cạnh cô, thực chất là một thợ săn vô cùng xuất sắc.
Từ lúc rời khỏi căn hộ đến giờ, cô vẫn luôn cảnh giác cao độ. Giờ đây mới hơi thả lỏng được một chút. Phải thừa nhận rằng cảnh tượng vừa rồi mang đến cho cô cảm giác an toàn rõ rệt.
Cô không mạnh hơn con chó kia là bao. Nếu Tiểu Nhất không phục tùng, muốn ăn cô chắc cũng chẳng khó khăn gì. Lúc đầu cô chỉ thấy nó thể hiện ngoan ngoãn và thân thiết nên mới yên tâm... nhưng bây giờ, sự thân thiết ấy rốt cuộc cũng mang chút tình cảm chân thành.
Trên quãng đường còn lại, không có sự cố nào xảy ra nữa. Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Nhất, Hứa Trật thuận lợi đến được khu cư xá cũ.
Cô không thể đảm bảo nơi này an toàn — thực tế, trong thành phố này chẳng có nơi nào thật sự an toàn cả. Việc chọn nơi này đơn giản là vì hôm qua chó con đang ở đây nên cô quyết định luôn.
Vừa bước vào hành lang tòa nhà của căn hộ kia, Hứa Trật lập tức dừng lại — khu tập thể cũ không có thang máy, cô cần bảo Tiểu Nhất khiêng xe lăn lên tầng.
Nhưng ngay lúc cô dừng lại, trong hành lang liền vang lên một tiếng động lạ, như thể tiếng bước chân cố tình đi nhẹ xuống cầu thang.
Cô đã chuẩn bị tâm lý sẽ gặp quái vật ở đây, thậm chí còn dự định sau khi vào phòng sẽ để gia thần đi “quét dọn” khu vực xung quanh.
Nhưng cô không ngờ, ngày đầu tiên chuyển đến, cô lại gặp một người phụ nữ trông vẫn còn bình thường.
Đối phương vừa từ tầng trên đi xuống, rẽ qua khúc cua thì đụng mặt Hứa Trật đang còn ngồi trên xe lăn chưa kịp đứng dậy.
Do trong hành lang ít sương hơn, lại có chút ánh sáng từ đâu đó, Hứa Trật nhìn rõ người kia: cao khoảng 1m75, tóc buộc đuôi ngựa cao, mặc đồ thể thao — trông như một sinh viên đại học. Vừa nhìn thấy cô liền lập tức dừng lại, ánh mắt đầy cảnh giác, rút con dao trong tay lên thủ thế.
Đôi mắt của người đó không đen — là mắt bình thường của con người. Biểu cảm cũng rất tỉnh táo — đúng kiểu đề phòng khi gặp người lạ ở một nơi như thế này. Đặc biệt khi thấy Tiểu Nhất, ánh mắt cô gái kia hiện rõ vẻ kinh hãi và căng thẳng.
Dù vậy, Hứa Trật vẫn không dám lơi lỏng.
Cô đoán tâm trạng đối phương chắc cũng rối bời lắm, vì hình ảnh một cô gái ngồi xe lăn với một con mãng xà bên cạnh đúng là hơi đáng sợ.
Không khí trong hành lang đột ngột rơi vào tĩnh lặng. Hứa Trật bất động, Tiểu Nhất chỉ lè lưỡi quan sát người phụ nữ kia. Khi không ở bên Hứa Trật, nó chính là một con quái vật lạnh lùng đáng sợ, khiến người phụ nữ không dám manh động, cả hai rơi vào trạng thái giằng co.
Cho đến khi Hứa Trật chủ động điều khiển xe lăn lùi về sau, nhường đường, rồi cất tiếng gọi:
“Lại đây, đừng dọa người ta.”
Không khí xung quanh cuối cùng cũng bắt đầu lưu thông trở lại.
Tiểu Nhất nghe lệnh, ngoan ngoãn “kéo” theo va-li bò tới bên cạnh cô, chắn trước mặt cô như một vệ sĩ trung thành.
Việc Hứa Trật mở lời không phải vì thiện chí gì, chỉ đơn giản là muốn thăm dò phản ứng của người kia.
Quả nhiên, khi cô lên tiếng, người phụ nữ lập tức chuyển ánh mắt về phía cô, thấy Tiểu Nhất nghe lời như vậy thì hiện rõ vẻ kinh ngạc và tò mò, nhưng nhanh chóng kìm lại. Cô ấy đứng yên tại chỗ, như đang do dự, rồi chẳng rõ vì sao đã hạ quyết tâm, khẽ gật đầu cảm ơn, sau đó mang theo khí thế căng thẳng bước xuống chỗ Hứa Trật.
Cô ấy đang định rời khỏi tòa nhà.
Ánh mắt Hứa Trật dừng lại trên con dao trong tay cô gái kia — đó không phải con dao bình thường, trông có chút phong cách cổ xưa nhưng rất ngầu.
Cô từng thấy trên tivi — đó là một thanh “đường đao”.
Cô gái kia đã dùng nó làm vũ khí, dĩ nhiên không thể là đồ chơi — chắc chắn đã được mài bén.
Nhưng thứ vũ khí quản lý nghiêm ngặt thế này, cô ta lấy ở đâu ra?
Hứa Trật nhận ra tâm trạng mình không hề căng thẳng, thậm chí còn tỏ ra ung dung, nhìn người phụ nữ với vẻ mặt vừa căng thẳng vừa dè chừng bước qua cạnh mình.
Cô thậm chí còn cảm nhận được sự kiêng dè mà đối phương dành cho mình và Tiểu Nhất — không nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ này vẫn còn là con người bình thường.
Hứng thú của Hứa Trật lập tức dâng lên. Thì ra ngoài cô ra, vẫn còn những người có thể kháng lại sự xâm lấn tinh thần của sương mù, vậy thì những người này có điểm gì chung?
Đối phương tại sao còn ở lại nơi này, bây giờ lại định đi đâu?
Cô ấy có quen biết những con người bình thường khác không?
Mang theo những suy nghĩ ấy, ngay khi người phụ nữ chuẩn bị bước ra khỏi cầu thang, Hứa Trật cất giọng:
“Này.”
Trong hành lang vốn không rộng rãi, giọng nói khàn khàn mà mềm mại của thiếu nữ vang lên bất ngờ khiến bóng lưng người phụ nữ cứng đờ, Hứa Trật thậm chí còn cảm nhận được từ dáng vẻ đó một luồng sát khí ẩn nhẫn — như thể chỉ cần cô hành động thiếu suy nghĩ, đối phương sẽ lập tức phản công.
Hứa Trật khẽ cười: “Chị gái à, đừng căng thẳng vậy chứ. Em chỉ muốn hỏi một câu thôi, chị cũng sống ở đây sao?”
Nghe vậy, người kia quay đầu lại nhìn cô, nhưng không trả lời câu hỏi.
Không hiểu sao, Hứa Trật bỗng nhớ đến mấy hôm trước — khi đó cô vẫn còn là một kẻ yếu đuối, chỉ nghe tiếng đập cửa hỏi chuyện đã không dám hé răng, cảm giác lúc ấy có chút giống với hoàn cảnh hiện tại.
Nghĩ đến đó, cô cảm thấy hơi buồn cười, liền theo ý mình mà bật cười thành tiếng.
Cô cũng không bỏ qua sự nghi hoặc trong mắt đối phương, vì vậy vẫn mỉm cười tiếp lời: “Em mới chuyển đến đây, còn chưa rõ ràng mọi chuyện. Nếu chúng ta là hàng xóm, biết đâu có thể trao đổi thông tin với nhau một chút?”
“Chị cũng biết mà, bây giờ không an toàn, biết thêm chút gì cũng không thiệt đi đằng nào.”
Nói xong, Hứa Trật ngẩn người, hơi ngạc nhiên vì khả năng xã giao của mình lại không tệ đến thế.
Người phụ nữ im lặng trong hai ba giây, sau đó gật đầu, giọng nói mang theo sự dò xét: “Được, em ở phòng nào? Chị sẽ quay lại trong vòng hai tiếng nữa, lúc đó tìm em nhé?”
Thận trọng thật. Ngay cả chỗ ở của mình cũng không chịu tiết lộ.
Hứa Trật vẫn giữ bộ dạng hiền lành, lễ phép, nhưng lời nói ra thì khiến sắc mặt đối phương biến đổi nhẹ:
“Hay là chị cho em biết chị ở đâu đi? Dù sao chị cũng thấy rồi đấy, em thế này, mà nói cho người khác biết chỗ ở thì rất nguy hiểm đó.””
Lời cô nói nghe thì đáng thương, nhưng kết hợp với Tiểu Nhất đang ngoan ngoãn nằm bên chân, cả cảnh tượng lại trở nên kỳ dị một cách khó hiểu.
Người phụ nữ không dám từ chối thêm nữa, đành phải nói ra địa chỉ — phòng bên trái tầng ba.
Nhận được câu trả lời, Hứa Trật tươi rói nhìn đối phương: “Vậy, lát nữa gặp lại nhé.”
Người kia gật đầu cứng đờ, cũng nói “gặp lại sau” rồi quay người rời đi không ngoảnh đầu lại.
Sau khi đối phương rời đi, Hứa Trật lặng lẽ ngồi im tại chỗ một lúc, cô vẫn đang suy nghĩ về hành động vừa rồi của mình.
Đây là lần đầu tiên cô làm mọi chuyện theo đúng ý mình, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm — cảm giác ấy lại khá dễ chịu. Dù hiện giờ cô vẫn đang cậy hơi của Tiểu Nhất, chứ bản thân chẳng phải người lợi hại gì, nói đúng hơn là cậy thế bắt nạt, nhưng…
Hứa Trật cũng hơi thích cái cảm giác này.
Cô bắt đầu tự phản tỉnh, cho rằng có thể sương mù đã ảnh hưởng đến cô, khiến cô trở nên kiêu ngạo hơn,
nhưng lát sau lại nghĩ biết đâu bản chất mình vốn là kiểu người xấu xa từ trong trứng nước.
Chỉ là, bất kể thế nào, chút “uy phong” hôm nay vẫn chưa đủ. Hôm nay có thể dọa được người phụ nữ này, chưa chắc ngày mai đã khiến người khác khuất phục.
Cô cần nhiều gia thần mạnh hơn, và chính bản thân cô cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Còn về chuyện người phụ nữ kia có bỏ trốn hay không, Hứa Trật không quá bận tâm — không có cô ta thì sẽ có người khác, chắc chắn vẫn còn những người bình thường khác.