Hứa Trật chậm rãi tiến lại gần cửa. Cô gái ngoài cửa không hề nghe thấy bất kỳ hồi đáp nào từ trong phòng, vậy mà cũng chẳng buồn hỏi có ai ở bên trong hay không — như thể cô ta chắc chắn rằng có người đang lắng nghe lời mình nói.

Điều này khiến Hứa Trật càng thêm cảnh giác. Phải biết rằng, kể từ sau khi tai họa bắt đầu, cô chưa từng rời khỏi nhà dù chỉ nửa bước. Vì cần duy trì sức khỏe, cô luôn đi ngủ rất sớm mỗi ngày, cũng không bật đèn hay gây tiếng động. Hơn nữa, bên ngoài còn bị sương mù bao phủ dày đặc, chẳng thể quan sát gì từ cửa sổ. Vậy tại sao đối phương lại xác định chắc chắn trong nhà có người?

Thấy người trong nhà vẫn không lên tiếng, người ngoài cửa dường như mất kiên nhẫn, tiếng gõ cửa bắt đầu trở nên dồn dập, xen lẫn với âm thanh của tay nắm cửa bị xoay.

Nhưng vì cửa đã khóa, đối phương không thể vặn tay nắm được, thế là hành động càng thêm mạnh bạo, tiếng kéo cửa cạch cạch vang lên không ngừng.

Chỉ qua hành động này, Hứa Trật đã có thể khẳng định: người ngoài cửa không có thiện ý. Thậm chí, cô còn có chút... thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra, từ hôm qua cô đã nảy sinh nghi ngờ và sát ý mạnh mẽ với nhóm người kia, trong lòng luôn suy nghĩ cách nào để trừ khử “quả bom nổ chậm” này. Điều đó trái ngược hoàn toàn với đạo đức và thế giới quan mà cô đã tiếp nhận suốt hơn chục năm sống trong xã hội bình thường. Mâu thuẫn này luôn giằng xé trong tâm trí cô.

Giờ thì sự nôn nóng và bạo lực của đối phương chính là minh chứng xác đáng cho nghi ngờ của cô. Nhờ đó, cô có thể ra tay mà không còn vướng bận lương tâm nữa.

Cô cũng phải thừa nhận, mình vốn chẳng muốn tiếp tục bị những “quy tắc cũ” trói buộc. Dù sao, mười mấy năm tư tưởng không thể thay đổi một sớm một chiều. Thế nhưng, càng ở lại thành phố này lâu, suy nghĩ của cô lại càng lệch khỏi xã hội bình thường. Biết đâu, vài ngày nữa thôi, cô cũng bị sương mù nuốt chửng rồi?

Hứa Trật không thể nói rõ điều đó là tốt hay xấu. Cô chỉ có một mục tiêu duy nhất: sống sót rời khỏi nơi này.

Thu lại tâm tình, cuối cùng cô cũng mở miệng, hướng ra ngoài cửa hỏi:
“Cô muốn làm gì?”

Cô vừa cất tiếng, tiếng xoay tay nắm và đập cửa điên cuồng lập tức im bặt. Bên ngoài khựng lại một chút, sau đó một giọng nữ dịu dàng, có vẻ ngoan hiền lại vang lên:

“Chị ở nhà à? Sao lại không trả lời gì vậy?”

Không biết có phải do sương mù ảnh hưởng đến thần trí hay không, Hứa Trật luôn cảm thấy câu nói đơn giản đó lại khiến cô sởn cả da gà.

Cô chẳng đáp lại gì. Chỉ từ hành vi vặn cửa điên cuồng của người ngoài, Hứa Trật đã cảm nhận được sự bất ổn trong lý trí của đối phương. Để thử dò xét, cô hỏi:

“Bên trường mọi người hiện tại có bao nhiêu người?”

Đối phương nhanh chóng trả lời: “Mười lăm người.”

Hứa Trật lại hỏi: “Sao mọi người tụ tập được với nhau vậy?”

“Sau khi chính phủ Liên bang ra thông báo, lớp trưởng bọn tôi đã đi từng nhà tìm mọi người.”

Hứa Trật không tin lắm, tiếp tục hỏi: “Vậy giờ mọi người ở luôn trong trường học à?”

“Đúng vậy. Trường có đủ mọi thứ, ở đó rất an toàn.”

Rất an toàn?

Làm gì có chuyện đó!

Hứa Trật đặt ra câu hỏi đã chuẩn bị từ lâu: “Vậy không có ai phát điên trong số đó sao?”

Nghe tới câu này, đối phương bỗng im lặng. Một lúc sau mới cất giọng uể oải:
“Phát điên á? Bọn tôi là học sinh chứ có phải bệnh nhân tâm thần đâu, làm sao mà điên được chứ?”

“Bọn tôi... ai cũng rất bình thường.”

Nói dối!

Và còn là một lời nói dối hoàn toàn không dựa trên góc nhìn của một người bình thường.

Có vẻ như sau khi bị ảnh hưởng bởi sương mù, lý trí và trí tuệ của đối phương đều đã suy giảm. Không — có lẽ không chỉ đơn giản như vậy.

Từ hành vi và lời nói, Hứa Trật cảm thấy, rất có thể họ đã biến thành một loại sinh vật nào đó không còn là người nữa.

Sau khi thử dò xét ra được điều mình muốn, Hứa Trật dứt khoát chuyển chủ đề: “Vậy sao bọn cô biết trong nhà này có người?”

Dù biết đối phương sẽ không nói thật, nhưng kiểu nói dối của họ chắc chắn không quá cao minh — cô vẫn có thể từ đó đoán ra phần nào sự thật.

Nào ngờ, vừa nghe đến câu hỏi đó, cô gái bên ngoài lại im bặt, rồi đột nhiên trở nên kích động:

“Rốt cuộc chị có chịu đi theo tôi không?!”

Trái tim Hứa Trật khẽ trầm xuống, cô nhận ra câu hỏi vừa rồi có lẽ đã chạm đến điều gì đó khiến đối phương phản ứng mạnh đến thế. Cô trầm giọng nói:

“Chỉ có một mình cô đến thôi à? Nhưng mà hành lý của tôi nhiều lắm, tôi lại là người khuyết tật, không thể tự mang đồ. Một mình cô thì chắc không mang nổi đâu.”

Đây là một phép thử cực kỳ đơn giản, người có đầu óc bình thường thì sẽ không dễ gì mắc bẫy. Nhưng từ những phép thử trước đó, cô đã nhìn ra — đối phương rõ ràng không còn là con người bình thường, không còn lý trí, nên sẽ mắc bẫy thôi.

“Sao chị lại có nhiều đồ thế? Thôi, chị cứ theo tôi trước đã, mai tôi gọi người đến giúp chị mang.”

Không mang theo người.

“Chỉ có một mình cô thì không an toàn đâu, hay để ngày mai cô gọi thêm người đi rồi tôi sẽ đi theo.”

Dù đã xác nhận đối phương không bình thường, Hứa Trật vẫn không dễ dàng tin ngay. Nói xong câu đó, cô liền đứng dậy khỏi xe lăn, lặng lẽ đi về phía mắt mèo để quan sát bên ngoài.

Qua mắt mèo, cô thấy ngoài cửa thực sự chỉ có một nữ sinh đang mặc đồng phục trường trung học, vẻ mặt đầy khó chịu đang đáp lại lời cô.

“Mai á? Không được, mai bọn tôi có việc không đến được. Chị phải đi với tôi ngay bây giờ!”

Người ngoài cửa đã hoàn toàn quên mất chuyện mình vừa mới hứa là ngày mai sẽ gọi người giúp Hứa Trật mang đồ.

Khi nói câu đó, Hứa Trật đã kịp nhìn thấy rõ đôi mắt của cô ta — phần lòng trắng trong mắt đã hoàn toàn biến thành một màu đen mù mịt như sương khói, chỉ cần liếc qua là biết: cô gái này đã bị sương mù đen nuốt chửng.

Hứa Trật ngồi lại xe lăn, giả vờ do dự rồi cất giọng:

“...Vậy được rồi, cô vào giúp tôi lấy đồ trước đi.”

Hứa Trật siết chặt con dao trong tay, xác nhận đã giấu kỹ, sau đó từ từ mở cửa ra.

Một nữ sinh mặc đồng phục trường trung học bước vào, vừa cúi đầu vừa bước vào phòng. Khi thấy Hứa Trật đang ngồi xe lăn, hành động của cô ta rõ ràng không còn căng thẳng như khi ở ngoài, theo phản xạ liền buông lỏng cảnh giác đôi chút.

Nhưng khi cô ta còn chưa kịp mở miệng hay có hành động gì, Hứa Trật đã lập tức giơ tay đóng sập cửa lại rồi khóa trái.

Có lẽ vì ngạc nhiên với hành động của cô, đối phương quên cả việc che giấu đôi mắt bất thường kia, cứ thế trợn trừng nhìn Hứa Trật, không thể tin nổi rằng "con mồi" lại dám tự nhốt mình cùng với thợ săn.

Hứa Trật không bỏ lỡ khoảnh khắc đối phương ngẩn người, lập tức rút dao ra đâm thẳng một nhát vào bụng dưới của cô ta, sau đó không hề do dự rút dao ra ngay.

Máu phun ra như suối từ vết thương, nét mặt của cô gái trở nên méo mó vặn vẹo, thoáng chốc đã không còn giống người. Cô ta giơ tay tấn công Hứa Trật đang ngồi xe lăn, không hề có chút biểu hiện đau đớn nào của người vừa bị đâm vào bụng — trái lại, cú đánh còn mạnh đến kinh người.

Hứa Trật thầm rủa một tiếng, đưa tay lên chống đỡ đòn tấn công. Vì để có cú đâm vừa rồi, cô đã cố tình không đứng dậy khỏi xe lăn, nên bây giờ dĩ nhiên cũng không thể quay đầu bỏ chạy.

Khi cô rút dao ra, máu chảy dọc theo chuôi dao, lan đến tay cô — Hứa Trật cảm nhận được có thứ gì đó đang chảy theo dòng máu tiến vào cơ thể, khiến cô thấy cơ thể như có thêm chút sức lực.

Có lẽ là năng lực "Khát máu" đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Dù cô gái kia chỉ đánh bằng tay không, Hứa Trật vẫn có cảm giác như bị búa tạ đập vào người. Chiếc xe lăn bị hất tung, cô cũng ngã nhào xuống sàn trong bộ dạng cực kỳ thê thảm.

Thế nhưng cô không vội vàng đứng dậy, mà thuận thế siết chặt con dao, ho vài tiếng máu, làm ra vẻ như không thể gượng dậy, hai chân cũng không nhúc nhích, hoàn toàn giống như một người tàn tật thật sự.

Thấy vậy, cô gái mặc đồng phục cười khẩy một tiếng. Bị một kẻ khuyết tật tập kích bị thương — đúng là nhục nhã!

Ánh mắt nhìn Hứa Trật đang nằm dưới đất cũng trở nên độc ác, tàn nhẫn. Một con mồi không thể cử động, chẳng còn mối đe dọa nào, giết chết ngay thì quá nhẹ nhàng rồi. Tay vẫn ôm vết thương không ngừng chảy máu, trong đầu cô gái bắt đầu xuất hiện một ý nghĩ tàn độc.

Cô ta muốn rạch bụng Hứa Trật, lôi ruột cô ra, cho cô biết hậu quả của việc dám tập kích mình là thế nào!

Vì thế, cô ta cúi xuống, chậm rãi đưa tay lại gần bụng Hứa Trật. Lúc này, móng tay đã biến thành màu đen, trông như vuốt quỷ, các đầu ngón tay khẽ siết lại, hai móng tay đã đâm xuyên qua bụng dưới của Hứa Trật.

Gương mặt vặn vẹo của cô ta nở nụ cười méo mó, tàn nhẫn. Tất cả sự chú ý của cô ta đều dồn vào bụng Hứa Trật, thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh da thịt bị xé toạc, máu bắn tung tóe.

Chỉ là... với cái đầu óc đơn tuyến ấy, dù đã bị lừa một lần, cô ta vẫn không thể ngờ rằng con mồi yếu ớt này vẫn còn có thể phản công.

Ngay khoảnh khắc cô gái lơ là mất cảnh giác, Hứa Trật liền dốc toàn bộ sức mạnh đến từ kỹ năng Khát Máu, siết chặt con dao trong tay rồi vung thẳng về phía cổ cô gái, rạch mạnh một nhát đủ để cắt đứt động mạch.

Máu tươi lập tức phun trào, bắn đầy lên mặt Hứa Trật, nhưng cô không chớp mắt lấy một cái.

Nhát dao này đã lấy đi toàn bộ sức lực còn lại của cô. Giờ đây, cô gần như không thể giữ nổi con dao trong tay, cố gắng kiềm chế phản ứng sinh lý do kiệt sức mang lại, trước mắt mờ dần, nhưng cô vẫn cố nhắc nhở bản thân không được lơi là cảnh giác. Cô nhìn máu từ cổ cô gái không ngừng trào ra, nhuộm đỏ quần áo của cả hai, nhìn biểu cảm dữ tợn và hoảng loạn nơi gương mặt đối phương, dường như muốn nói gì đó nhưng lại chỉ có thể phát ra những tiếng ồng ộc cùng từng ngụm máu tươi, cho đến khi cô ta đổ gục xuống người Hứa Trật, máu tuôn ra như muốn nhấn chìm cô trong một bồn tắm đỏ rực. Lúc này, Hứa Trật mới bắt đầu run rẩy, thở dốc dữ dội.

Cô đã thắng.

Dòng máu ấm nóng vẫn đang không ngừng chảy tràn lên người cô, Hứa Trật biết đó không phải là máu của mình, bởi từ thứ chất lỏng tượng trưng cho sức sống ấy, cô cảm nhận được mình đang hấp thu một phần nhỏ năng lượng.

Cơ thể rã rời và đã vượt ngưỡng chịu đựng của cô nhờ đó mà dịu đi đôi chút, thậm chí cô còn cảm thấy biết ơn vì trong người cô gái này lại chứa nhiều máu đến vậy.

Cơ thể con người thật sự có nhiều máu đến vậy sao? Hay là vì cô gái này đã không còn là con người thuần túy, nên máu trong người cũng nhiều hơn bình thường?

Có lẽ vì quá mệt mỏi nên Hứa Trật mới còn tâm trí để nghĩ lan man như thế.

Giữ nguyên tư thế ấy nghỉ ngơi một lúc, đợi đến khi máu từ thi thể kia không còn chảy ra nữa, Hứa Trật mới đưa tay lật xác cô gái sang bên, rồi chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, lần nữa ngồi vào xe lăn.

Tay và chân cô vẫn đang run rẩy, nhưng không phải vì sợ hãi hay kích động nữa, mà là vì sự suy kiệt.

Cô vẫn chưa thoát khỏi trạng thái Khát Máu, dù đã hấp thu được một ít sinh lực nhưng cơ thể vẫn vô cùng yếu ớt. Nếu lát nữa tác dụng phụ bộc phát…

Hứa Trật cảm thấy hơi nhức đầu, nhưng cũng không phải không có cách.

Cô dùng bàn tay đẫm máu của mình cầm lấy bộ điều khiển xe lăn, rời khỏi nơi đó, sau khi rửa sơ qua tay liền cầm máy chơi game, chọn vào giao diện của Gia thần: Rắn.

Sau khi Tiểu Nhất trở về, điểm tiến hóa đã đủ để thăng cấp. Từ cấp 10 lên 11, có thể sẽ giúp hồi phục đôi chút cơ thể cô, cho cô đủ sức chịu đựng qua cơn debuff này.

Nhưng mà… khó khăn về thể xác thì còn có thể vượt qua, nhưng hiện thực lại còn cất giấu một nguy cơ lớn hơn đang chờ cô phía trước.

Cô gái kia không hề đi một mình, và rõ ràng cả nhóm người kia đều biết hôm nay cô ta đến tìm Hứa Trật, nhưng mãi không thấy quay lại, Hứa Trật không tin bọn họ sẽ cứ thế bỏ qua. Chỉ một người thôi mà cô đã vất vả ứng phó đến mức này, nếu bọn họ đến thêm vài người…

Cô chắc chắn sẽ chết.

Nói đơn giản, cô không thể ở lại căn nhà này được nữa.

Cô phải rời đi.

Nhưng, cả thành phố đang bị bao trùm bởi màn sương mù đen, cô… còn có thể đi đâu được đây?
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play