Hứa Trật không có ý định mở cửa. Nhà cô không lắp camera giám sát, nhưng cô cũng chẳng muốn đến gần để nhìn qua mắt mèo xem ai đang gõ cửa.

Dù sao thì cô cũng đâu có đủ sức mà trốn chạy nếu xảy ra chuyện bất trắc.

— Cốc, cốc, cốc

Lại một tràng tiếng gõ cửa vang lên, lần này âm thanh rõ ràng lớn hơn so với lần trước.

Hứa Trật siết chặt máy chơi game trong tay, tim đập nhanh hơn, cô không nói gì, giả như hoàn toàn không nghe thấy tiếng gõ cửa ngày càng gấp gáp kia.

Mãi cho đến khi người bên ngoài có vẻ xác định cô sẽ không mở cửa, cuối cùng cũng từ bỏ việc gõ cửa vô ích mà cất tiếng:

“Bọn tôi biết trong nhà có người. Bọn tôi không phải người xấu, chỉ muốn tìm vài người đi cùng nhau.”

“Tôi là học sinh trường cấp hai phụ thuộc Vân Thành, đi cùng còn có mấy bạn nữa, có thể đưa bạn xem thẻ học sinh. Giờ ai cũng không thể ra ngoài, trốn trong nhà cũng không an toàn, chi bằng cùng nhau lập căn cứ đi?”

“Nếu bạn không muốn, chỉ cần trả lời một câu, bọn tôi sẽ không làm phiền nữa!”

Giọng của một nam sinh trẻ tuổi vang lên ngoài cửa, ngữ khí chân thành nhưng nói rất gấp gáp, nghe như vừa muốn thuyết phục người trong phòng, vừa sốt ruột muốn đi sang chỗ khác càng sớm càng tốt.

Thế nhưng với Hứa Trật, dù cậu nam sinh kia có gào lên, cô vẫn chỉ nghe loáng thoáng. Những đoạn nhỏ giọng, cô còn phải vừa đoán vừa suy luận mới hiểu được. Thính lực của cô đã bắt đầu suy giảm liên tục từ bốn năm trước.

Đợi khoảng mười giây, người bên ngoài có vẻ đã từ bỏ hi vọng được hồi đáp, “Bạn không tin bọn tôi đúng không? Vậy bọn tôi đi đây. Lần sau nếu để con gái nói chuyện thì bạn có đồng ý trả lời không? Nếu đổi ý thì tới trường cấp hai tìm bọn tôi nhé!”

Dứt lời, bên ngoài im lặng trở lại. Hứa Trật không nghe được tiếng bước chân rời đi, cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ thêm một lúc, thấy không có ai tiếp tục đập cửa hay la hét mới dám đoán là đối phương đã rời khỏi.

Khi Liên bang ban hành lệnh sơ tán khẩn cấp, đã từng nhấn mạnh: nếu con người hít phải sương mù đen sẽ bị ảnh hưởng cả thể chất lẫn tinh thần. Biểu hiện rõ ràng nhất là người ta trở nên đa nghi, như thể mắc chứng hoang tưởng bị hại, tính tình trở nên nóng nảy, dễ tấn công, thậm chí còn mạnh hơn bình thường.

Thế nhưng khi được kiểm tra bằng thiết bị y tế, người ta phát hiện rằng, cái giá của việc có được sức mạnh đó là sự sống bị tiêu hao — tốc độ trao đổi chất của họ tăng vọt, già đi nhanh gấp hai lần người bình thường!

Điều kỳ quái nhất là não bộ của họ dường như đã xảy ra một loại biến dị, khiến cảm xúc trở nên cực kỳ nhạy cảm — chỉ một chút gió lay cỏ động cũng có thể làm họ phát điên như phản xạ có điều kiện.

Không ai có thể giữ được lý trí sau khi hít phải quá nhiều sương mù. Ngay cả người bình thường, nếu ở trong môi trường có sương mù loãng khoảng hai tiếng, cũng sẽ trở nên dễ kích động hơn nhiều. Huống chi là người đã sống trong thành phố bị bao phủ bởi sương mù đen suốt gần một tuần như hiện nay.

Có lẽ, thành phố này đã không còn người có tinh thần bình thường nữa.

Còn Hứa Trật thì sao? Cô cũng chẳng nghĩ mình còn tỉnh táo. Nếu không, sao cô lại có ý nghĩ giết người?

Cô rất rõ mình đã có vấn đề. Điều tệ nhất là — cô không thấy việc này có gì sai trái, thậm chí còn cảm thấy như thể trút bỏ được một gánh nặng. Cô thấy mình nhẹ nhõm hơn.

Ngay cả khi nghe thấy tiếng nam sinh ngoài cửa, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô cũng là: Nếu cậu ta xông vào, mình có cách nào giết chết cậu ta không?

Hứa Trật hoàn toàn không tin ngoài cửa là người tốt. Cô tin chắc nam sinh đó có mục đích xấu, đang cố lừa cô mở cửa.

Sao cậu ta biết trong căn phòng này có người chứ?

Có phải anh ta và đồng bọn đã theo dõi cô từ lâu rồi không?

Trong đầu Hứa Trật toàn là những câu hỏi như thế. Cô thậm chí còn nghĩ, lần sau bọn họ nhất định sẽ đến phá cửa xông vào giết mình!

Trước đây mình có cực đoan đến vậy không?

Không hề. Mấy hôm trước, cô còn chỉ nghĩ đến chuyện trả thù cha mẹ — ví dụ như khiến họ sống trong khổ sở, hay để em trai nếm thử cuộc sống của cô. Nhưng hôm nay, suy nghĩ ấy đã dần trở nên méo mó hơn nhiều.

Cô thở dài. Nếu cứ tiếp tục như thế, dù có trở nên mạnh hơn, cô cũng chỉ có thể trở thành vai phản diện trong câu chuyện này.

Mà làm phản diện... thì ít ra vẫn tốt hơn làm pháo hôi chết từ đầu truyện.

“Hy vọng trước khi mình phát điên hoàn toàn, có thể tăng sức mạnh và tìm được cách rời khỏi nơi này.”

Hiện tại, đa số sương mù tập trung ở nội thành Vân Thành, chỉ còn khoảng 1/3 lan ra khắp nơi khác trên thế giới. Đặc biệt là mặt đất trong thành phố đã đặc quánh đến mức như thủy triều đen. Nếu con người đứng trong đó, có khi còn không nhìn thấy người ngay bên cạnh. Hít một hơi sâu cũng đủ khiến một người bình thường phát điên.

Trong tình cảnh như thế, nam sinh kia lại dám nói mình đến từ trường cấp hai.

Dù Hứa Trật có tỉnh táo đi nữa cũng không thể nào tin cậu ta được.

Nhưng sự xuất hiện của cậu ta lại khiến cô nhận ra một điều: thành phố này, nguy hiểm không chỉ đến từ quái vật dị chủng — người sống sót cũng sẽ dần trở thành một loại hiểm họa chưa biết tên theo thời gian.

Điều này khiến cảm giác cấp bách trong cô tăng lên gấp bội. Cô không tiếp tục suy diễn nữa mà cầm lấy máy chơi game, muốn nhanh chóng nâng cấp — đây là việc duy nhất cô có thể làm lúc này.

Sau khi tiến hóa, con rắn nhỏ lại mạnh hơn trước, và 50 điểm tiến hóa còn thừa sau khi ăn đại bàng vẫn được giữ lại. Hiện giờ, để lên cấp tiếp theo, cần đến 200 điểm tiến hóa.

【Điểm tiến hóa hiện tại: 50/200】
【Gia thần của bạn đã đánh bại một kẻ địch mạnh hơn, quá trình tiến hóa được đẩy nhanh đôi chút. Nhưng vận may không tồn tại mãi mãi! Mỗi lựa chọn của bạn cần phải thận trọng hơn.】
【Bây giờ, đã đến lúc lựa chọn.】
【1. Tìm kiếm con mồi yếu hơn, 2. Tìm con mồi có sức mạnh tương đương, 3. Tìm kiếm con mồi mạnh hơn.】

Trong mắt Hứa Trật, đây không phải lựa chọn khó khăn gì. Cô không chút do dự mà chọn 2.

Trên màn hình, con rắn lại bắt đầu chuyển động. Và lúc này, bầu trời ngoài cửa sổ — vốn đã mờ mịt — cũng dần chuyển tối, đêm đã buông xuống.

Đây là lần đầu tiên Hứa Trật chơi lâu như vậy. Cô có chút phấn khích, ngẩng đầu vươn vai vì mỏi cổ sau thời gian dài cúi đầu, thầm cảm thán điểm tốt của trò chơi này là không cần liên tục thao tác.

Khi con rắn liên tục đánh bại những con mồi có thực lực ngang ngửa mình, điểm tiến hóa cũng tăng nhanh. Đến khi chỉ còn cách cấp tiếp theo 20 điểm nữa — vừa chạm mốc 180 điểm, một dòng chữ khác lại đột ngột hiện ra…

【Gần đến nửa đêm, ranh giới giữa quá khứ và tương lai hiện ra từ trong hư không, sức mạnh rơi vãi khắp thế gian, chờ ai đó nhặt lấy. Nhưng — không phải bây giờ!】

【Gia thần của bạn vẫn chưa có khả năng bước đi trong đêm khuya. Hãy nhanh chóng để nó nhắm mắt yên giấc, không được nhìn thẳng vào bất cứ thứ gì bị sương đêm bao phủ, không được để bản thân lộ diện trong bóng tối nửa đêm.】

【Tất nhiên, nếu sáng mai bạn dậy đủ sớm, có lẽ sẽ có thu hoạch khác.】

【Bây giờ, hãy nghỉ ngơi.】

【Xin chọn: 1. Tiếp tục nán lại tìm kiếm con mồi, 2. Tìm nơi ẩn nấp nghỉ ngơi.】

“Nửa đêm?”

Hứa Trật vừa thắc mắc vừa chọn lựa chọn số 2.

Cô vốn không phải kiểu người cố chấp, huống hồ lời dẫn dắt trong trò chơi vẫn luôn đưa ra chỉ dẫn cho cô. Giờ còn quá sớm để tự tìm đến cái chết.

Khi màn hình trò chơi hiện lên cảnh con rắn đã bắt đầu nghỉ ngơi, và lựa chọn còn lại chỉ còn duy nhất một mục 【Đánh thức nó】, Hứa Trật cũng điều khiển chiếc xe lăn chuẩn bị nghỉ ngơi.

Thế nhưng, khi điều khiển xe quay đầu lại, chuẩn bị trở về phòng ngủ, ánh mắt cô vô tình lướt qua cửa sổ — và nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô kinh ngạc:

Trong màn đêm, làn sương mù đen kịt bao trùm khắp đường phố đang cuộn trào như sóng biển.

“...”

Hứa Trật im lặng vài giây. Cô nghĩ: Lại sắp xảy ra chuyện gì sao?

Cô ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn làn sương đen đó vài phút. Nhưng rồi nhanh chóng nhận ra: Dù thật sự sắp xảy ra chuyện gì, thì bản thân mình lúc này cũng chẳng thể làm gì cả, nên liền từ bỏ hành động vô nghĩa này.

Cuối cùng, cơn mệt mỏi mới dồn dập kéo đến. Sau khi con rắn nghỉ ngơi, cơn buồn ngủ như phản ứng chậm trễ mà ập tới, như thể ai đó vừa đánh mạnh sau gáy cô vậy. Nếu không nghỉ ngơi ngay, e rằng cô sẽ ngủ gục luôn trên xe lăn.

Mà như thế thì không được — tỉnh dậy sẽ đau nhức toàn thân mất.

Với thái độ "cho dù có xảy ra gì thì với tình trạng này mình cũng chẳng chạy nổi", Hứa Trật thậm chí còn có phần yên tâm mà ngả lưng xuống giường, nhắm mắt ngủ.

Cô là vì thân thể quá yếu mới cần ngồi xe lăn, chứ không phải bị liệt, nên việc leo lên giường vẫn chưa làm khó được cô.

Chuông báo thức được đặt lúc 5 giờ sáng. Giờ đã gần 12 giờ khuya, bình thường nếu chỉ ngủ có 5 tiếng thì chẳng khác nào hành hạ bản thân, nhưng lúc này, Hứa Trật lại có một cảm giác rất kỳ lạ — có lẽ ngủ 5 tiếng là đủ rồi.

— Reng reng reng

5 giờ sáng, tiếng chuông báo thức vang lên. Chưa kịp reo lâu, một bàn tay trắng nhợt, gầy guộc từ trong chăn thò ra tắt chuông. Sau đó Hứa Trật lờ đờ chống tay ngồi dậy, dù đầu óc vẫn còn lơ mơ, nhưng tay cô đã theo bản năng mò đến chiếc máy chơi game đặt ngay cạnh gối.

Khi thấy dòng chữ 【Đánh thức nó】 hiện trên màn hình, Hứa Trật mới dụi mắt, cố làm mình tỉnh táo hơn một chút.

Cô không ngờ có một ngày mình lại vì chơi game mà mất ăn mất ngủ thế này.

Cô đặt gối nằm ngang để tựa vào thành giường, sau đó cũng tựa vào gối, ngón tay ấn xuống nút xác nhận trên máy chơi game.

【Sáng sớm, bạn đánh thức gia thần của mình.】

【Sức mạnh không thuộc về thế giới này vừa mới tan biến, hầu hết sinh vật vẫn đang trong giấc ngủ. Nếu bạn may mắn, có thể sẽ nhặt được thứ gì đó — tất nhiên cũng có khả năng không thu hoạch gì cả. Nếu bạn chọn săn mồi, bạn sẽ tìm được nhiều con mồi không còn khả năng phản kháng.】

【Hãy chọn: 1. Tìm kiếm vật lưu lại từ nửa đêm, 2. Tìm kiếm con mồi】

“Đây chính là kiểu ‘chim dậy sớm bắt được sâu’ đúng không?”

“Không đúng, phải là rắn dậy sớm mới đúng.”

Không ngờ sáng sớm lại có lợi thế thế này, xem ra sau này ngày nào cô cũng phải dậy từ 5 giờ rồi.

Nghĩ một lúc, Hứa Trật chọn 1.

Dù những con mồi không còn khả năng phản kháng nghe rất hấp dẫn, nhưng lời dẫn chuyện đã gợi ý như vậy rồi — Hứa Trật càng tò mò hơn: "vật lưu lại từ nửa đêm" rốt cuộc là thứ gì?

Sau khi nhấn phím chọn, con rắn nhỏ bắt đầu bò loanh quanh khu vực gần đó, dường như đang tìm kiếm điều gì. Nó tìm kiếm suốt hơn mười phút, cuối cùng dừng lại trước một loại thực vật kỳ lạ.

Đó là một nhánh cây khô màu đen, mọc ra từ khe nứt trên mặt đất, cao chừng nửa mét, không có lấy một cành nhánh nào, và ở đầu cành khô ấy, treo lủng lẳng một quả màu đen to cỡ ngón tay cái của con người.

【Vận may của bạn thật sự khó tin — bạn lại có thể tìm thấy thứ này. Dù nồng độ của nó không cao, nhưng với bạn hiện tại, nó đã là một vật phẩm vô cùng quý giá.】

Ngay sau đó, trên màn hình hiện lên một lựa chọn duy nhất: 【Nhặt lấy nó】

Sau khi Hứa Trật nhấn chọn, con rắn nhỏ tiến lại gần quả đen kia, rồi quả đó lập tức biến mất. Một dòng chữ xuất hiện ở góc dưới bên trái màn hình:

【Một quả trái cây không rõ tên, nồng độ thấp】

【Vật phẩm này đã được đưa vào kho đồ của người chơi, nhấn phím * để mở kho】

“Ể?”

Có thêm vật phẩm mới, mà cô còn có cả… kho đồ người chơi?

Hứa Trật tò mò nhấn phím * mở kho. Giao diện kho đồ không khác gì giao diện túi đồ trong các game thông thường, hiện tại chỉ có duy nhất một quả trái cây màu đen nằm trơ trọi bên trong.

Khi Hứa Trật chọn vào quả trái cây ấy, một lựa chọn khiến cô kinh ngạc bất ngờ hiện ra trước mắt.

【Cho vật nuôi ăn: Rắn】

【Lấy vật phẩm ra khỏi trò chơi】

“…Lấy ra khỏi trò chơi? Là ý nghĩa mà tôi đang nghĩ đến sao?”

Không phải là “lấy khỏi kho”, mà là “lấy ra khỏi trò chơi”?

Hứa Trật ngẩn người vài giây, sau đó thử thăm dò nhấn vào lựa chọn "lấy ra khỏi trò chơi", và rồi…

Một quả trái cây đen to cỡ ngón tay cái đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt cô, nhẹ nhàng rơi xuống chăn trên giường.

Cô thực sự đã lấy được vật phẩm trong game ra ngoài đời thực.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play