Máu của Ngư Thận Vi dường như không giống với máu cô ta mất đi bình thường, Hứa Trật mới chỉ uống vài ngụm, gương mặt của Ngư Thận Vi đã trắng bệch thấy rõ bằng mắt thường.
May thay, tác dụng của máu cũng có thể gọi là lập tức phát huy. Chưa đến hai ba giây sau khi uống, Hứa Trật đã cảm thấy vết thương bắt đầu ngứa, máu gần như lập tức ngừng chảy, thậm chí miệng vết thương cũng đang nhanh chóng lành lại.
Thứ này còn hơn cả linh đan diệu dược…
Thấy vậy, Hứa Trật cũng chủ động dừng việc hút máu, thấy cô dừng lại, Ngư Thận Vi dường như chưa yên tâm, nhẹ giọng hỏi: “Đủ chưa?”
Cảm thấy cơ thể đã có chút sức lực, Hứa Trật chống tay ngồi dậy, tựa lưng vào tường gật đầu.
“Vậy thì tốt.” Ngư Thận Vi nhẹ nhàng thở phào, sau đó từ tư thế ngồi xổm đứng dậy, chỉ là cô ta vừa đứng lên liền loạng choạng một chút, trông có vẻ rất yếu.
Thấy vậy, Hứa Trật hơi nhíu mày, ý thức được rằng việc chữa lành cho người khác đối với Ngư Thận Vi có lẽ tiêu hao nhiều hơn tự chữa lành cho mình, ít nhất, nếu chỉ là tự phục hồi, cô ta đâu đến mức kiệt sức thế này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play