Thật thiếu gia hôm nay lên hot search sao [Giới giải trí]
Phần 4 – Thiếu niên
Tác giả Ngã Chỉ Hội Tâm Đông Ca Ca
Edit Trăng Sáng Hạ Sang
Mấy ngày sau đó, Cố Phi Lãng ở tạm nhà Trương ca để dưỡng sức. Thỉnh thoảng, anh cũng theo Trương ca ra ngoài khách mời vài vai nhỏ, cuộc sống vô cùng nhàn nhã – cho đến khi nhận được một cuộc điện thoại.
Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, Cố Phi Lãng hơi ngạc nhiên.
Lý đạo gọi cho anh làm gì?
Mang theo thắc mắc, anh bắt máy. Đầu bên kia rất nhanh truyền đến giọng nói tràn đầy khí thế của Lý đạo:
“Phi Lãng, khi nào cậu rảnh thì qua chỗ tôi chụp vai nam phụ luôn nhé.”
Nghe xong, Cố Phi Lãng càng thêm mơ hồ. Vai nam phụ đó không phải đã giao cho Cố Giác rồi sao? Mới hai ngày trước anh còn thấy tài khoản chính thức của đoàn phim đăng ảnh tạo hình của Cố Giác mà. Giờ lại muốn đổi người?
Tuy trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng anh không hỏi ngay mà chỉ cười nói:
“Vậy để em hỏi ý kiến người đại diện trước đã, rồi báo lại sau.”
Nói xong vài câu khách sáo nữa, hai người liền kết thúc cuộc gọi.
Cúp máy, Cố Phi Lãng quay sang nhìn Trương ca cũng đang bối rối không kém. Trương ca cau mày nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng nghi hoặc nói:
“Chẳng lẽ Cố Giác đang chơi trò đa nhân cách?”
Bằng không, anh thật sự không nghĩ ra lý do nào khiến Cố Giác lại đột ngột buông tay.
“Ai biết được,” Cố Phi Lãng nhún vai. Ngày mai là ngày quay đầu tiên của 《Nhàn nhã sinh hoạt》, cho dù vai diễn bên Lý đạo có quay lại về tay anh thì trước mắt cũng phải toàn tâm toàn ý với chương trình này trước.
Sau khi bàn bạc kỹ càng với Trương ca, khi Cố Phi Lãng vừa định gọi lại cho Lý đạo để hồi âm thì bất ngờ nhận được một tin nhắn từ số lạ:
“Cố Phi Lãng, chắc mày đắc ý lắm nhỉ? Tao không biết ba tại sao lại đột nhiên đứng về phía mày, nhưng nói cho mày biết, chuyện này chưa xong đâu!”
Dù không ghi tên, nhưng với giọng điệu quen thuộc này, Cố Phi Lãng liếc qua đã biết là Cố Giác gửi.
Tin nhắn này cũng coi như gián tiếp giúp anh giải đáp được thắc mắc. Anh đoán ngay được Cố Giác sẽ không dễ dàng buông bỏ thứ mình đã cướp được. Hóa ra là do cha anh ra mặt can thiệp.
Nói đến cha mình, Cố Phi Lãng hồi tưởng lại kiếp trước – số lần gặp người cha ấy cũng chẳng nhiều.
Trong ấn tượng của anh, ông là người cực kỳ nghiêm khắc và lạnh lùng, đến mức cả Cố Giác cũng phải kiêng dè. Nhưng ông chưa từng xen vào chuyện gì nếu nó không liên quan đến lợi ích của mình, dù sóng gió có lớn đến đâu cũng luôn tỏ ra thờ ơ.
Vì vậy, việc cha anh đột nhiên nhúng tay vào chuyện giữa anh và Cố Giác lần này không chỉ khiến anh ngạc nhiên, mà còn âm thầm lo lắng – liệu có chuyện gì ngoài tầm kiểm soát sắp xảy ra không?
Trương ca nhìn thấy sắc mặt Cố Phi Lãng trở nên nghiêm túc, cũng cảm thấy có điều gì đó bất thường. Đúng lúc anh đang định lên tiếng hỏi thì điện thoại của Cố Phi Lãng lại reo.
Lần này là người đại diện hiện tại của anh – Chu Mộc.
Nội dung rất đơn giản: bên công ty tìm được vài tài nguyên mới cho Cố Phi Lãng, hỏi khi nào anh rảnh để đến ký hợp đồng, đồng thời muốn biết lịch trình hiện tại của anh.
Cố Phi Lãng không nói rõ việc mình đã nhận lời quay tổng nghệ, chỉ từ chối lời mời của Chu Mộc, đồng thời thẳng thắn thông báo mình đã có người đại diện mới – Trương ca – nên sau này không cần Chu Mộc bận tâm thêm nữa.
Liên tiếp nhận hai cuộc gọi như vậy khiến trong lòng Cố Phi Lãng càng thêm nặng nề. Anh day thái dương, khẽ thở dài:
“Xem ra phiền phức ngày càng nhiều rồi đây.”
Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không để mình lặp lại vết xe đổ như kiếp trước. Có giặc thì đánh, nước lên thì đắp đê – đó là nguyên tắc của anh bây giờ.
Trương ca cũng có cùng quan điểm, liền lên tiếng:
“Cậu cứ yên tâm. Tôi sẽ để mắt giúp cậu. Có chuyện gì bất thường, nhất định báo ngay cho cậu.”
Sau đó, cả hai tiếp tục bàn bạc thêm về công việc và chuẩn bị cho ngày ghi hình đầu tiên của chương trình.
Để bảo vệ quyền riêng tư của khách mời, tổ tiết mục 《Nhàn nhã sinh hoạt》 đặc biệt sắp xếp cho mỗi người một chỗ ở riêng biệt. Họ có thể dọn vào trước, rồi đến hôm quay chính thức, tổ tiết mục sẽ tới đó đón.
Cố Phi Lãng được phân đến một căn biệt thự nhỏ ở phía nam thành phố. Khi đến nơi, trời đang trưa nắng gắt. Anh đứng trong sân nhỏ nhìn ngôi biệt thự được trang trí rất tinh tế, rồi quay sang cười nói với Trương ca:
“Tiết mục tổ này hào phóng ghê.”
Dù thành phố H không thể so với kinh đô, nhưng cũng là thành phố hạng nhất. Một cụm biệt thự thế này, giá khởi điểm chắc cũng cả trăm vạn. Nếu thuê thì giá cũng không hề rẻ.
“Ừ, đúng là hào phóng thật…”
Trương ca gãi đầu. Trong ấn tượng của anh, đạo diễn bạn mình là một người nghèo đến mức chỉ dám uống nước lọc hai tệ, giờ đột nhiên thuê nổi cả biệt thự thì hơi lạ thật.
Đúng lúc nhớ ra còn để quên đồ, Trương ca đưa chìa khóa cho Cố Phi Lãng rồi quay lại bãi đỗ xe. Cố Phi Lãng đang định vào nhà thì đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó rơi mạnh xuống đất, rồi sau đó là một tiếng rên đau đớn.
Anh theo phản xạ quay đầu lại – thì thấy ở hoa viên nhà bên, một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đang nằm sõng soài trên mặt đất.
Cậu nhóc có làn da trắng gần như phát sáng, gương mặt xinh đẹp dính vài vết bùn, mái tóc ngắn sẫm màu hơi rối loạn. Thế nhưng những điều đó không làm lu mờ đi vẻ đẹp như thiên sứ của cậu – đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Nhìn thấy cảnh đó, Cố Phi Lãng gần như nín thở. Đến khi phản ứng lại thì anh đã bước nhanh đến bên thiếu niên.
“Em không sao chứ?”
Thấy cậu cau mày, giọng anh cũng bất giác dịu xuống:
“Có đau lắm không? Cần anh đỡ em vào trong không?”
Nghe tiếng Cố Phi Lãng, thiếu niên ngẩng đầu lên. Đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp ánh lên vài giọt nước mắt vì đau đớn.
“Em hình như trật chân rồi…”
Giọng cậu thanh nhẹ dễ nghe, còn pha thêm chút ấm ức,
“Phiền anh đỡ em vào trong một chút được không?”
Nghe vậy, Cố Phi Lãng gật đầu, nhẹ nhàng đỡ thiếu niên dậy rồi dìu cậu vào biệt thự bên cạnh.
Một lúc sau, Trương ca xách đồ quay lại thì đã chẳng thấy bóng dáng Cố Phi Lãng đâu. Cửa biệt thự cũng đóng chặt.
Vừa nãy còn một đại minh tinh ở ngay đây, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại Trương ca đứng lặng giữa làn gió rối bời.
【Tác giả có lời muốn nói】
Niên hạ công chính thức online!
Bạch thiết hắc kiểu này, kéo đầu tiểu đáng yêu hôn một cái cái đã