Tác giả Ngã Chỉ Hội Tâm Đông Ca Ca
Edit Trăng Sáng Hạ Sang
Chương 2 :Trương ca
Khi Cố Phi Lãng dọn đến Cố gia, anh chỉ mang theo một chiếc vali. Bây giờ rời đi, hành lý anh cần mang theo cũng vẫn chỉ có một chiếc vali đó, không có gì thay đổi.
Chỉ là, trước khi bước ra cửa, anh đụng mặt Cố Hành vừa từ phòng Cố Giác đi ra.
Thấy Cố Phi Lãng kéo vali, Cố Hành bước nhanh tới, chắn trước mặt anh, mày nhíu chặt:
"Em định đi thật à? Vì sao?"
"Nơi này đâu phải nhà của em."
Cố Hành cao hơn Cố Phi Lãng nửa cái đầu, Cố Phi Lãng ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng điệu bình thản:
"Em không cần phải ở lại nơi này."
Nếu kiếp trước, Cố Phi Lãng có thể sớm nhìn rõ mọi chuyện như bây giờ, thì sau đó đã không phải trải qua chuỗi ngày đau đớn và tủi nhục đến thế.
Cũng may ông trời cho anh một cơ hội sống lại, mọi thứ vẫn còn kịp.
Nghe Cố Phi Lãng nói vậy, sắc mặt Cố Hành càng trở nên khó coi:
"Em đang nói gì thế? Em là con ruột của Cố gia, là em ruột của anh—"
"Không, anh sai rồi."
Cố Phi Lãng cắt ngang, cúi đầu nhìn chiếc vali trong tay, giọng có chút buồn:
"Em chỉ là con nuôi của Cố gia thôi. Cố Giác mới là em ruột của anh."
Để tránh ảnh hưởng đến cảm xúc của Cố Giác, thực ra khi trở về, Cố Phi Lãng không lấy thân phận con trai út của Cố gia, mà chỉ là con nuôi.
Nghĩ cũng thật nực cười—con ruột của Cố gia thì không bằng cả người ngoài, trong khi con nuôi thì lại được sủng ái hết mực, sống trong vinh hoa phú quý.
So với “chim khách chiếm tổ” như Cố Giác, Cố Phi Lãng thật ra càng ghét đám người Cố gia có cùng huyết thống với mình. Họ lấy danh nghĩa người thân đưa anh trở về, nhưng chưa từng đối xử như người nhà thật sự, ngược lại còn nhiều lần làm tổn thương anh, khiến anh dần méo mó trong lòng, cuối cùng bước lên con đường lệch lạc, thậm chí chết một cách oan ức.
Cho nên, với đám người Cố gia ấy, nếu Cố Giác không tàn nhẫn, thì anh càng không thể tha thứ.
Nghe những lời Cố Phi Lãng nói, Cố Hành thoáng sững người. Đặc biệt khi đối diện ánh mắt trong veo nhưng lạnh lẽo của anh, trong lòng Cố Hành bất giác bối rối.
"Xin lỗi, đây là quyết định của gia đình."
Cố Hành mím môi, cố gắng giải thích:
"Hơn nữa, Giác Giác sức khỏe yếu, không chịu nổi đả kích..."
Nếu là kiếp trước, nghe những lời này, Cố Phi Lãng chắc chắn đã quay người rời đi không chút do dự. Nhưng giờ đây, anh không chỉ không tức giận bỏ đi, mà còn ngẩng đầu nhìn Cố Hành, mắt đỏ hoe, giọng nói mang theo nỗi uất ức khó che giấu:
"Vậy thì sao? Em chỉ có thể chịu đựng thôi à?"
"Hay là phải trơ mắt nhìn cha mẹ ruột, anh ruột mình đối tốt với người khác?"
Anh đưa tay lau khóe mắt vốn chẳng có giọt nước nào, còn tiện tay dụi dụi làm đôi mắt càng đỏ lên:
"Em không phải thánh nhân, em chịu không nổi. Nên em chọn rời đi."
Nói xong, anh nhẹ nhàng gạt tay Cố Hành ra, nhân lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, đã xoay người rời đi, không hề ngoảnh đầu lại.
Thế nhưng, khi vừa ngồi lên taxi, khóe môi anh lại khẽ cong lên.
Nếu người vừa rồi là người khác trong Cố gia, Cố Phi Lãng tuyệt đối sẽ không phí sức diễn như vậy. Nhưng Cố Hành thì không giống.
Chính Cố Hành là người năm đó gây ra chuyện khiến anh bị lạc, trong lòng luôn mang áy náy. Chỉ cần Cố Phi Lãng tỏ ra yếu thế một chút, thái độ của Cố Hành sẽ dần mềm lại, áy náy trong lòng cũng ngày càng lớn.
Điều quan trọng hơn là—Cố Hành có thể ảnh hưởng đến thái độ của cả Cố gia đối với Cố Phi Lãng.
Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải lý do duy nhất khiến anh chọn nhắm vào Cố Hành.
Hồi tưởng lại ánh mắt đầy ẩn ý mà kiếp trước Cố Giác dành cho Cố Hành, nếu anh đoán không sai, thì Cố Giác rất có thể… thích Cố Hành. Chỉ là vì thân phận nên không thể nói ra.
Cố Phi Lãng chưa bao giờ là người nương tay với kẻ địch. Đã quyết tâm báo thù, thì phải đánh vào chỗ đau nhất—để hắn ta biết cảm giác bị cướp mất người mình yêu là như thế nào.
Khi còn đang cân nhắc bước đi tiếp theo, taxi đã dừng lại.
Sau khi thanh toán tiền xe, Cố Phi Lãng kéo vali xuống, tìm một khách sạn gần đó để nghỉ tạm, rồi bấm một dãy số.
Bên kia vừa nghe máy liền tỏ vẻ kinh ngạc:
"Sao hôm nay lại gọi cho anh? Nghe nói vai diễn em định nhận bị thiếu gia nhà họ Cố cướp mất rồi, bị uất ức lắm hả?"
Nghe được giọng nói quen thuộc cùng sự quan tâm ấy, kể từ khi trọng sinh đến giờ, lần đầu tiên Cố Phi Lãng thấy muốn khóc. Nhưng khi mở miệng, anh lại cười cười trêu ghẹo:
"Đúng vậy đó, tranh không lại thiếu gia, nên bị nhà họ Cố đuổi đi rồi. Giờ đến chỗ ở cũng không có luôn."
Người vừa nghe máy là Trương ca, quản lý từng giúp Cố Phi Lãng ra mắt. Tuy không có thực lực và tài nguyên mạnh mẽ, nhưng lại thật lòng xem anh như em trai ruột. Mấy năm ở dưới tay Trương ca, Cố Phi Lãng chưa từng chịu thiệt thòi, cũng chưa từng bị vấy bẩn bởi quy tắc ngầm trong giới giải trí, cuộc sống coi như khá ổn.
Chỉ là, sau khi được Cố gia nhận về, để bù đắp cho anh, họ đã sa thải toàn bộ ekip cũ, chọn cho anh một quản lý có tiếng trong giới, đồng thời sắp xếp vô số tài nguyên nhìn qua thì tốt nhưng thực chất lại chẳng phù hợp.
Ban đầu, sự thay đổi người đại diện đích thực mang lại một chút hiệu quả, nhưng sau đó, vì tài nguyên không thích hợp, sự nghiệp Cố Phi Lãng tụt dốc không phanh, còn Cố Giác thì lại lên như diều gặp gió.
Không còn Trương ca bên cạnh, lại thêm những kẻ có ý đồ không tốt suốt ngày xúi giục, kiếp trước Cố Phi Lãng đã trở nên bất chấp thủ đoạn để đạp đổ Cố Giác, làm không ít chuyện bẩn thỉu. Dù vậy, Trương ca chưa bao giờ trách móc hay buông lời nặng nhẹ, ngược lại còn kiên nhẫn khuyên bảo, mong anh quay đầu.
Chỉ tiếc khi đó, Cố Phi Lãng đã bị thù hận làm mờ mắt, không nghe lọt tai bất kỳ lời nào, khiến Trương ca thất vọng, cuối cùng cũng dứt tình với anh.
Cũng may—giờ đây, mọi thứ vẫn còn kịp.
Nghĩ đến đây, Cố Phi Lãng lại nói:
"Em thảm vậy rồi, không biết Trương ca có rộng lòng thu nhận tiểu đệ vài ngày không?"
"Đứa nhỏ ngốc, anh là anh em của em, nói gì mà khách sáo thế!"
Đầu dây bên kia, Trương ca bật cười sảng khoái:
"Nói địa chỉ đi, anh tới đón em ngay."
"Được rồi."
Cố Phi Lãng suýt bật cười thành tiếng:
"Em ở phòng 406, khách sạn XX. Đến nhớ mang cho em bánh quẩy với cháo nhé, cả ngày nay chưa ăn gì, sắp chết đói rồi."
Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dòng xe ngựa xe như nước, ánh mặt trời rực rỡ—mọi thứ, vừa mới bắt đầu.