Cho dù Độc Cô Tuyết là người luyện võ, nhưng ngâm mình trong nước một ngày một đêm thì không thể không sinh bệnh, lại thêm mặt bị thương, nếu được người tốt bụng cứu, chắc chắn sẽ mời đại phu cho nàng ta, không tận lực cứu chữa, thì cũng là đưa người về nhà chờ chết, nếu Độc Cô Tuyết cố tình trốn tránh người tìm nàng ta, thì tìm nàng ta không dễ, nhưng đại phu thì luôn có giới hạn, tra xét sẽ dễ dàng hơn.
Bán Hạ cảm thấy đầu óc của Thế tử phi nhà mình đúng là thông minh tuyệt đỉnh, vội vàng đi truyền lời cho Trần Thanh.
Lúc đó trời đã nhá nhem tối, đến sáng hôm sau, Tô Đường tỉnh dậy, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Bán Hạ đã tới nói: “Thế tử phi tỉnh rồi, có tung tích của Độc Cô Tuyết rồi ạ.”
Tô Đường lập tức tỉnh ngủ, vội vàng hỏi: “Nàng ta ở đâu?”
Thấy Tô Đường vội vàng, Bán Hạ hối hận vì đã bẩm báo quá sớm, có lẽ sự việc không như Thế tử phi mong muốn.
Bán Hạ lo lắng, đáp: “Sáng sớm hôm nay, ám vệ đã đi tìm đại phu tra hỏi, hai ngày trước có một vị đại phu ở trấn Cửu Hà đã chữa trị cho một cô nương hôn mê bất tỉnh, gãy chân lại còn bị thương ở mặt, ông ấy đã nối lại chân gãy cho cô nương kia, kê mấy thang thuốc, theo đại phu nói thì tình hình của cô nương kia lúc đó rất nguy kịch, toàn thân nóng bừng, ông ấy hoàn toàn là chữa theo kiểu may rủi, sau đó nhà kia cũng không tìm ông ấy nữa, sống chết thế nào ông ấy cũng không biết...”
Tô Đường nhíu mày: “Không đưa chân dung cho đại phu kia nhận dạng sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT