Nếu không phải gã vừa mới từ kỹ viện ra, có lòng mà không có sức, gã còn muốn làm thêm vài chuyện khác, sợ bị người khác nhìn thấy, sau khi vơ vét hết đồ đáng giá, gã liền nhanh chóng rời đi.
Còn về phần cô nương kia, gã đã dò hơi thở của nàng, yếu ớt đến mức gần như không cảm nhận được, nếu không có ai cứu nàng ta, không quá một hai canh giờ chắc chắn sẽ mất mạng.
Mấy tháng nay, gã sống dựa vào việc bán đồ trang sức của cô nương kia, không dám bán ở các trấn lân cận, mà chạy đến tận Càn Châu phủ, một là vì ở xa không ai biết, hai là vì tiệm cầm đồ ở Càn Châu phủ trả giá cao hơn.
Nam tử nói xong, kêu oan: “Ta chỉ lấy đồ của cô nương kia rồi đi, ta thật sự không biết nàng ở đâu.”
Tô Đường cau mày, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, Trần Thanh cũng kỳ quái nói:
“Đông Ung Thất hoàng tử và Độc Cô Tuyết bị ám sát rơi xuống vực, nhưng dưới vực không có sông, theo lý mà nói thì nàng ta không thể trôi đến đây mới phải.”
Ánh mắt Tô Đường rơi vào cây trâm ngọc đặt trên bàn trà: “Cây trâm ngọc này đúng là của nàng ta, hơn nữa thời gian cũng khớp."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play