Lo lắng có chuyện, Tô Đường liền bước ra ngoài, Bán Hạ theo sát phía sau.

Chủ tớ hai người một người bị thương nặng hơn người kia, đi ra ngoài đừng cầu có bao nhiêu chói mắt, chẳng qua nha hoàn bà tử nhìn một cái liền vội vàng cúi đầu, sợ đụng vào họng súng của Tô Đường, trở thành nơi trút giận của Tô Đường.

Tô Đường vừa đi đến vườn hoa, vừa lúc nhìn thấy Vương phi mang theo nha hoàn đi tới, Tô Đường tiến lên nói: “Mẫu phi vội vàng tìm con có chuyện gì sao?”

Vương phi sửng sốt: “Ta tìm con?”

Lời này cũng không sai, bà là tìm Tô Đường, trong tay bà vừa lúc có một lọ thuốc mỡ cống phẩm, hiệu quả trị vết bầm tím rất tốt, chuẩn bị đưa đến Tĩnh Mặc Hiên cho Tô Đường.

Tô Đường nói: “Vậy sao Trần Thanh lại nói mẫu phi tìm con?”

Vương phi bật cười: “Chắc là Đình nhi đùa với con, thật sự không hiểu chuyện, trên trán con còn có vết thương mà còn nghịch ngợm như vậy.”

Tô Đường mặt không đổi sắc, trong lòng đã đang hỏi thăm Tạ Bách Đình, nàng nói: “Mẫu phi không có việc gì tìm con, vậy con về trước đây.”

Thuốc của Vương phi, Tô Đường không lấy, bởi vì lấy cũng sẽ không dùng.

Vương phi cũng không biết hai vợ chồng bọn họ đang giận dỗi gì, bà xoay người về Thiên Hương viện, nha hoàn bên kia thở hổn hển chạy tới nói:

“Vương phi, đại thiếu gia bảo người giữ đại thiếu phu nhân lại Thiên Hương viện nửa canh giờ.”

Vương phi day trán, sao không nói sớm, lúc này Tô Đường đã về rồi, đuổi theo cũng không kịp.

Nói về Tô Đường, không biết Tạ Bách Đình vì sao lại đuổi nàng đi, hiện tại nàng rất tức giận, nàng đã bị thương rồi, hắn còn lừa nàng như vậy!

Bất kể có lý do gì, đều không thể tha thứ!

Vì tức giận, không chú ý dưới chân, lúc xuống bậc thang không cẩn thận trẹo chân, càng thêm dầu vào lửa, nếu Tạ Bách Đình ở trước mặt, đều có thể thiêu hắn đến bốc khói.

Tô Đường khập khiễng được Bán Hạ dìu về Tĩnh Mặc Hiên, vừa vào sân, liền nghiến răng nghiến lợi hỏi:

“Gia đâu?!”

Nha hoàn đang quét dọn giật mình, vội vàng nói: “Đại thiếu gia ở thư phòng...”

Tô Đường liền đi về phía thư phòng, đi xa rồi, nha hoàn mới phản ứng lại nàng chưa nói cho đại thiếu phu nhân là đại thiếu gia đang tiếp khách ở thư phòng.

Trong thư phòng, Tạ Bách Đình đang uống trà với mấy người Tín An Quận vương, mấy người bọn họ là khách quen của Tĩnh Mặc Hiên, trước kia đến phần lớn thời gian đều ở trong phòng, bây giờ Tạ Bách Đình đã thành thân, bọn họ đến Tĩnh Mặc Hiên cũng không tiện, phòng trong càng là cấm địa.

Hơn nữa đến cũng không đúng lúc, đại tẩu không có ở đây.

Tô Đường đi đến trước thư phòng, cửa thư phòng đóng chặt, vừa lúc bọn họ đang uống trà, không ai nói chuyện nên rất yên tĩnh, Tô Đường đang tức giận, tính tình không tốt, trực tiếp đá cửa ra, tức giận nói:

“Tạ Bách Đình! Huynh quá đáng lắm rồi, huynh vậy mà lại lừa t...”

Chữ "ta" mới nói được một nửa, Tô Đường đã nhìn thấy mấy người Tín An Quận vương, từng người bưng chén trà, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, nhìn đến mức nửa chữ "ta" còn lại của nàng nghẹn ở cổ họng, nghẹn đến mức nàng đỏ bừng mặt.

A a a!

Hình tượng của nàng!

Trong nháy mắt đó, Tô Đường muốn chết quách cho rồi.

Đại thiếu gia Tề Quốc Công phủ, Tề Tiêu ngậm một ngụm trà trong miệng, không nhịn được, trực tiếp ho sặc sụa, phun ra xa không nói, còn ho không ngừng.

Tô Đường xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, Tề Tiêu cũng chẳng khá hơn chút nào.

Tô Đường nhận ra ba người bọn họ, bọn họ không nhận ra Tô Đường, đồng loạt nhìn về phía Tạ Bách Đình: “Đây, đây là thế tẩu sao?”

Tạ Bách Đình không ngờ Tô Đường lại về nhanh như vậy, chẳng qua nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của huynh đệ, còn mang theo một chút đồng tình với hắn, tâm trạng hắn đừng nói có bao nhiêu tốt.

Nữ nhân hung dữ như vậy, mấy huynh đệ này của hắn sẽ không thích đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play