Lúc đó Tạ Bách Đình đang thập tử nhất sinh, Vân tam phu nhân không nỡ đưa con gái vào Tĩnh Nam Vương phủ thủ tiết, Nam Khang Quận chúa lấy chuyện nhận con nuôi ra trao đổi với bà ta, với sự yêu thương của Vân tam phu nhân dành cho Vân Gia, tám chín phần mười là sẽ đồng ý.
Vì tranh giành quyền lực, huynh đệ ruột thịt cũng có thể tự giết lẫn nhau, huống chi là con cháu nhà người khác, chỉ là cơ hội tốt như vậy bị nàng bỏ lỡ, chẳng qua tiểu thiếu gia Triệu Vương phủ mới sáu bảy tuổi, cho dù có ầm ĩ đến Hình bộ, cũng chưa chắc sẽ được tính là chứng cứ.
Theo nàng thấy, Tín Vương phủ nên chậm một chút đón phụ thân nàng về, Vân Dực vừa chết, ai có dã tâm với Tín Vương phủ, vậy người đó có hiềm nghi lớn nhất, dù sao cũng không thể tốn nhiều công sức muốn mạng Vân Dực, cuối cùng lại làm áo cưới cho người khác, phụ thân nàng vừa trở về, vụ án này cũng không dễ điều tra, bởi vì lúc trước các bên đều đang rục rịch.
Tạ Bách Đình bôi thuốc xong lên trán Tô Đường, hỏi: “Còn chỗ nào bị thương nữa không?”
"Không có.” Tô Đường nói.
Bán Hạ nói: “Lưng và ngực đều bị thương.”
Vừa dứt lời, Bán Hạ đã nhận được một cái trừng mắt từ cô nương nhà mình, Bán Hạ có chút ấm ức, nàng ấy nói sự thật mà.
Tạ Bách Đình nhìn Tô Đường, Tô Đường đuổi hắn ra ngoài: “Bán Hạ bôi thuốc cho ta là được rồi.”
Sắc mặt Tạ Bách Đình hơi tối lại, nhưng Tô Đường đang bị thương, không nói gì rồi đi ra ngoài.
Sau khi Tạ Bách Đình rời đi, Tô Đường đi đến sau bình phong cởi quần áo, Bán Hạ nhìn vết bầm tím trên lưng nàng, nhịn không được mắng Triệu Vương phủ mấy câu trong lòng, sau đó nói:
“Cô nương, người và cô gia vẫn chưa động phòng sao?”
Nếu đã động phòng, không thể bôi thuốc mà còn tránh cô gia.
Tô Đường không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận, Bán Hạ nói: “Nhưng đêm tân hôn, cô nương không phải đã cởi quần áo cô gia sao?”
Khóe miệng Tô Đường giật giật: “Ta đó là để cứu hắn được không!”
Nha hoàn này sẽ không cho rằng nàng đó là thừa dịp Tạ Bách Đình còn chưa tắt thở, cưỡng ép một người sắp chết đấy chứ?
Ừm, Tô Đường không biết, Bán Hạ chính là nghĩ như vậy, ai ngờ hoàn toàn khác với suy nghĩ của nàng ấy.
Bán Hạ vừa bôi thuốc vừa nói: “Lão gia phu nhân sẽ không đồng ý cho cô nương người hòa ly đâu, hơn nữa cô gia đã khỏi bệnh rồi, hòa ly chẳng phải là làm lợi cho nhị cô nương sao?”
Làm lợi cho ai cũng không thể làm lợi cho nhị cô nương.
Bán Hạ rất thù dai.
Tô Đường không nói gì, bôi thuốc xong, mặc quần áo vào.
Trong thư phòng.
Tạ Bách Đình vừa mới ngồi xuống, nha hoàn bên ngoài gõ cửa đi vào nói: “Đại thiếu gia, mấy người Tín An Quận vương đến.”
Nghe được lời bẩm báo này, trong đầu Tạ Bách Đình lập tức hiện lên giấc mơ đêm qua, sắc mặt hắn tối sầm, phân phó Trần Thanh: “Bảo bọn họ đến Túy Tiên Lâu chờ ta.”
Trần Thanh muốn cười, đại thiếu phu nhân nhìn trúng mấy người Ninh Dương Hầu thế tử chưa chắc đã là nói đùa, gia lại coi là thật, hắn nhắc nhở:
“Gia, bọn họ là đến mượn tiền đại thiếu phu nhân.”
Tiền của gia đều đưa cho đại thiếu phu nhân hết rồi, hắn không có tiền để cho vay, đại thiếu phu nhân không thể nào không gặp mặt bọn họ đã cho vay tiền, hơn nữa, bọn họ là huynh đệ tốt nhất của gia, không được uống rượu mừng của gia vốn đã hối hận rồi, bây giờ đến cửa, ngay cả Tĩnh Mặc Hiên cũng không cho vào thì không ổn.
Gia cũng không thể cả đời không cho đại thiếu phu nhân gặp mặt bọn họ, nói đi cũng phải nói lại, đại thiếu phu nhân không nhìn trúng bọn họ, cũng có thể nhìn trúng người khác, gia tổng không thể không cho đại thiếu phu nhân ra ngoài chứ.
Tạ Bách Đình nhìn Trần Thanh, nghiến răng nói: “Ta đi ngăn cản bọn họ, lát nữa ngươi nói với nàng ấy, nói là mẫu phi tìm nàng ấy.”
Dù sao hôm nay hắn tuyệt đối sẽ không để bọn họ gặp mặt, hắn sợ buổi tối lại nằm mơ!
Tạ Bách Đình nhấc chân rời đi.
Tô Đường bôi thuốc xong liền đi ra, Trần Thanh vội vàng nói: “Đại thiếu phu nhân, Vương phi vừa phái người mời người đến chỗ bà ấy một chuyến.”
Tô Đường nhíu mày, thế mà vừa động, vết thương trên trán liền đau.
Kỳ lạ, Vương phi không phải mới bảo Tạ Bách Đình đưa nàng về bôi thuốc sao, mới được một lúc lại tìm nàng làm gì?