Trên đường đến căng tin, họ gặp Trình Chước và Hứa Cảnh Nhân.
Trình Chước cưỡi xe điện, Hứa Cảnh Nhân ngồi phía sau, lướt qua ba người như một cơn gió, mái tóc đỏ nổi bật như một ngọn lửa.
Khi đi ngang qua Cố Tích, Trình Chước lớn tiếng chào: "Anh Cố, anh đi ăn cơm à, à chị dâu cũng ở đây..."
Hỏng rồi, lỡ mồm rồi, tội chồng tội.
Trình Chước nhận ra mình lỡ lời xong, vẻ mặt lập tức hoảng sợ, phóng xe điện vút qua như bay, như thể đang chạy trốn, chỉ để lại làn khói xe còn vương vấn.
Cậu ta căn bản không biết anh chàng đẹp trai hôm qua tên là gì, chỉ là theo bản năng mà gọi ra, đợi đến khi đầu óc phản ứng lại thì miệng đã nói xong rồi.
Trình Chước phóng xe điện quá nhanh, Cố Tích thậm chí còn không kịp gọi cậu ta lại.
Lâm Thanh Nhiên cau mày, giọng điệu như thể Cố Tích nợ y năm triệu vậy, "Anh để cậu ta gọi như vậy ư?"
Cố Tích nghĩ thầm tiểu Ngôn bị gọi còn không giận, mi là đồ giả tự nhận danh xưng của người khác mà còn nổi giận nữa chứ.
"Cậu ấy không gọi em." Cố Tích không kiên nhẫn nói, "Em nghe nhầm rồi."
Lâm Thanh Nhiên nghi ngờ: "Vừa nãy cậu ta gọi là chị dâu?"
Cố Tích không suy nghĩ liền phủ nhận, "Cậu ấy nói là 'táo đỏ', em nghe nhầm rồi."
Lâm Thanh Nhiên cảm thấy không phải mình nghe nhầm, dù không phải gọi là chị dâu thì sao có thể là táo đỏ được?
Y nhìn sang Ngôn Tòng Du bên cạnh, giọng nói vô thức khẽ hơn, "Du thần, cậu nghe thấy là gì?"
Ngôn Tòng Du: "Táo đỏ."
Nghe Ngôn Tòng Du cũng nói vậy, Lâm Thanh Nhiên không nghĩ thêm nữa, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, "Vậy có lẽ tôi nghe nhầm rồi."
Trong lòng Cố Tích nhận ra điều khác lạ, anh đủ hiểu Lâm Thanh Nhiên, nếu là Lâm Thanh Nhiên mười năm sau, có lẽ Cố Tích còn phải suy nghĩ kỹ xem nên đối phó thế nào, nhưng Lâm Thanh Nhiên hiện tại còn lâu mới có thủ đoạn cao minh như mười năm sau, Cố Tích dễ dàng nhận ra manh mối.
Bao gồm cả những chiêu trò Lâm Thanh Nhiên thích dùng khi tán tỉnh đàn ông, từ ngữ điệu nói chuyện đến ánh mắt và cử chỉ, đều là những điều Cố Tích đã quá quen thuộc.
Mà vừa nãy, rõ ràng Lâm Thanh Nhiên đã dùng chiêu này lên người Ngôn Tòng Du.
Không trách Cố Tích nghĩ xấu cho y, nhưng đây thực sự là những gì Lâm Thanh Nhiên có thể làm được. Đời trước Lâm Thanh Nhiên đã dụ dỗ bao nhiêu người, Cố Tích không rõ, nhưng chỉ riêng những tình địch đến tìm anh cũng đã có cả một đống rồi.
Bị Lâm Thanh Nhiên dính vào không khác gì bị hủy hoại cả cuộc đời, đời trước Cố Tích đã đích thân trải qua hậu quả.
Anh không phải thánh mẫu, gặp người như Đàm Dương anh sẽ không nhắc nhở. Nhưng Ngôn Tòng Du thì khác, trước đây đối phương đã giúp anh, cứ coi như là cảm ơn đối phương đã đưa anh về nhà trong đêm tuyết, Cố Tích cũng không thể khoanh tay đứng nhìn Ngôn Tòng Du rơi vào hố lửa.
Đến căng tin lấy đồ ăn xong, Lâm Thanh Nhiên ngồi xuống trước, Cố Tích không nghĩ nhiều liền ngồi đối diện, Ngôn Tòng Du theo sau ngồi cạnh Cố Tích.
Lâm Thanh Nhiên yên lặng một lát, nói: "Du thần, đối diện ngồi chật, cậu qua đây ngồi đi."
Ngôn Tòng Du vừa định từ chối, lại đột nhiên cảm thấy vạt áo của mình bị kéo lại, cậu vô thức nghiêng đầu nhìn Cố Tích một cái, liền quên mất trả lời Lâm Thanh Nhiên.
Cố Tích biết ý đồ của Lâm Thanh Nhiên, tiện tay kéo áo Ngôn Tòng Du không cho cậu đi, bình tĩnh nói: "Anh có mập đâu, tiểu Ngôn ngồi với anh sao mà chật được."
Lâm Thanh Nhiên bị phản bác, sắc mặt cứng lại, "Anh lại không hiểu nghệ thuật, Du thần ngồi với em có thể có cùng chủ đề, em có vấn đề muốn hỏi Du thần..."
Ngôn Tòng Du không nhanh không chậm ngắt lời: "Ăn cơm không bàn chuyện này."
Điều này coi như là từ chối thẳng thừng, Lâm Thanh Nhiên cũng không thể nói thêm gì nữa.
Cố Tích thu tay về, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ Ngôn Tòng Du thông minh hơn anh của đời trước nhiều.
Vừa nãy Cố Tích đang lấy thức ăn thì mất tập trung, dì ở căng tin trực tiếp múc cho anh một thìa lớn thịt bò hầm khoai tây.
Bất kể sống mấy đời, món Cố Tích không thích ăn nhất chính là khoai tây. Dù là khoai tây sợi hay khoai tây miếng, hay là khoai tây chiên và khoai tây lát làm từ chúng, anh đều không ăn.
Ăn ở căng tin thì có điểm này không tốt, hầu như bữa nào cũng có khoai tây, Cố Tích chỉ có thể cẩn thận gắp khoai tây ra trước, để lát nữa không vô tình ăn phải.
Ngôn Tòng Du nhìn Cố Tích, khẽ nói: "Tôi đổi cho cậu nhé, phần này chưa ăn, cũng không có khoai tây."
Sợ đối phương từ chối, cậu lại bổ sung một câu: "Tôi thích ăn khoai tây."
Cố Tích vốn không muốn làm phiền đối phương, nhưng nghe Ngôn Tòng Du nói nửa câu sau, lại do dự một chút: "...Được."
Hai người đổi khay thức ăn, Lâm Thanh Nhiên nhìn mà thấy cảm thấy kỳ lạ, sao mối quan hệ giữa Cố Tích và Du thần lại tốt đến mức này?
Y đặt đũa xuống, nói với Cố Tích: "Món của em hơi cay, anh đổi cho em đi."
Cố Tích vốn dĩ vì giữ thể diện, định uyển chuyển từ chối, nhưng bất ngờ liếc thấy một muỗng lớn khoai tây thái sợi trong đĩa của Lâm Thanh Nhiên, cũng không kiên nhẫn nữa, còn có chút bực bội.
"Em ăn rồi thì sao đổi được, cay thì tự đi lấy phần khác đi."
Sắc mặt Lâm Thanh Nhiên lập tức chùng xuống, "Cố Tích."
Không thể chia tay Lâm Thanh Nhiên lúc này, là vì Cố Tích không muốn lặp lại chuyện đã xảy ra ở đời trước.
Đời trước có duy nhất một lần anh nhắc đến chuyện chia tay với Lâm Thanh Nhiên, cuối cùng anh lại là người phải chịu đựng những lời mắng nhiếc, bôi nhọ, bị nói là tra nam lợi dụng tình cảm, danh tiếng tan nát.
Mặc dù không thể chia tay, nhưng chuyện nhỏ này Cố Tích sẽ không dung túng đối phương nữa, cho dù hôm nay Lâm Thanh Nhiên có tức giận đi ra ngoài nói về chuyện này, bản thân y cũng không chiếm lý bao nhiêu, ai lại đổi thức ăn đã ăn rồi với người khác chứ?
Lâm Thanh Nhiên đã nổi giận, nhưng vì có người khác nên không thể biểu lộ ra, đè giọng xuống nói: "Cố Tích, có phải anh muốn chia tay không?"
Trong lòng Cố Tích cầu còn không được, nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ hai phần, "Em bình tĩnh lại đi."
Lâm Thanh Nhiên nói: "Tôi bình tĩnh cái gì? Anh tự mình nghĩ xem hai ngày nay thái độ của anh thế nào? Thôi, anh đừng đến tìm tôi nữa, đợi anh suy nghĩ kỹ rồi nói."
Cố Tích đã quá quen thuộc với bộ chiêu trò này, Lâm Thanh Nhiên hễ nổi giận thì chiêu hay dùng nhất chính là chiến tranh lạnh và khó chịu ra mặt, mà Cố Tích của đời trước sợ nhất điều này, luôn phải dỗ dành một cách ân cần.
Nói xong, Lâm Thanh Nhiên đứng dậy bỏ đi.
Nhưng Cố Tích hiện tại lại thoải mái hơn, ít nhất anh có thể yên tĩnh hai ngày này, không cần phải miễn cưỡng giả vờ với Lâm Thanh Nhiên nữa.
Ngôn Tòng Du sững sốt, trước đó, sự hiểu biết của cậu về mối quan hệ giữa Cố Tích và Lâm Thanh Nhiên lại một lần nữa bị lật đổ, "...Cậu không đi tìm cậu ta à?"
Cố Tích nhẹ nhàng nói: "Tìm gì chứ, ăn cơm đi."
Cái gọi là hiểu rõ địch tình mới có thể thâm nhập, Ngôn Tòng Du tiếp tục hỏi: "Các cậu cãi nhau à?"
Thực ra Cố Tích không muốn trả lời những câu hỏi này lắm, nhưng vì đối phương là Ngôn Tòng Du nên anh có phần bao dung hơn, liền gật đầu.
Mắt Ngôn Tòng Du sáng lên trong giây lát, thoáng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, "Vậy chia tay rồi ư?"
"..."
Cố Tích quay đầu nhìn cậu, "Tiểu Ngôn, cậu đang phỏng vấn tình cảm à? Sao nhiều câu hỏi vậy?"
Ngôn Tòng Du biết mình quá vội vàng, nhưng vẫn không kìm được, trong lòng khẽ thở dài.
Cố Tích không trả lời câu hỏi cuối cùng, anh không thể nói bây giờ chưa chia tay, nhưng sắp chia tay rồi.
Câu trả lời này đối với người bình thường mà nói thì quá kỳ quái.
Ăn cơm xong, Cố Tích hỏi: "Tối nay chúng ta ra ngoài ăn, để Trình Chước tạ tội với cậu, bảy giờ đón cậu nhé?"
Ngôn Tòng Du nói được.
"Vậy tối gặp." Cố Tích vẫy tay, "Tạm biệt."
Sau khi chào tạm biệt Cố Tích, Ngôn Tòng Du quay trở lại phòng vẽ, cậu lấy hai bức tranh từ giá vẽ xuống, đặt vào cùng một khung tranh, động tác chậm rãi và tỉ mỉ.
...Cậu đã đợi lâu đến thế rồi, không cần vội vàng lúc này.
*
Buổi tối trước khi Cố Tích và Trình Chước ra ngoài, để đề phòng xảy ra sai sót, Cố Tích đặc biệt kéo Trình Chước lại, bảo cậu ta chuẩn bị trước lời xin lỗi.
Trình Chước thể hiện rất hoàn hảo, cuối cùng Cố Tích cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay Cố Tích lái xe riêng của mình, Trình Chước ngồi ở ghế sau, vẫn còn có chút luyến tiếc, "Anh Cố, giữa anh và bạn học Ngôn thực sự không thể nào ư? Em thấy cậu ấy tốt hơn cái người kia nhiều, lại còn đẹp trai hơn."
Cố Tích đánh vô lăng, "Người tốt hơn người kia có nhiều lắm."
Trình Chước thấy vậy cũng gật gù, lại nói: "Nhưng bạn học Ngôn thật sự rất đẹp."
"Quả Cam, đàn ông thích đàn ông là thiểu số, bạn học Ngôn lại không phải người đồng tính." Cố Tích nói: "Tính tình Tiểu Ngôn tốt không nói gì, nếu mày gặp phải một người đàn ông thẳng tính, mà mày lại gọi người ta là chị dâu thì sẽ bị ăn đòn đấy."
Nói đến đây, thực ra đời này Cố Tích không định yêu đương nữa. Tìm được đối tượng phù hợp giữa những người đồng giới vốn đã khó khăn, thà rằng một mình còn hơn là tìm người miễn cưỡng sống qua ngày.
Trình Chước tỏ vẻ hiểu rõ, "Em biết rồi, sẽ không gọi nhầm nữa đâu."
Cố Tích và Ngôn Tòng Du hẹn gặp ở cổng trường, chưa đến nơi, anh đã nhìn thấy một bóng dáng thon dài qua cửa sổ xe.
Trình Chước nhìn đồng hồ, kinh ngạc nói: "Anh Cố, tụi mình đã đến sớm mười phút rồi, sao bạn học Ngôn còn sớm hơn tụi mình nữa vậy."
Người với người có sự khác biệt, so sánh như vậy, Trình Chước lại càng thích bạn học Ngôn hơn. Nhớ lại trước đây bọn họ cùng Lâm Thanh Nhiên đi ăn cơm, bốn người đợi một mình y, đợi hơn nửa tiếng, đối phương mới thản nhiên đến muộn mà không một lời xin lỗi.
Xe dừng lại bên cạnh Ngôn Tòng Du, Cố Tích hạ cửa sổ xe, "Tiểu Ngôn."
Ngôn Tòng Du đáp lại, khóe môi cong lên, "Cậu đến rồi."
"Mau lên xe, cậu đến sớm quá, đợi bao lâu rồi?" Cố Tích thấy Ngôn Tòng Du quay người định mở cửa ghế sau, lên tiếng nhắc nhở: "Ngồi phía trước đi, tôi để ghế phụ lái cho cậu."
Ngôn Tòng Du khựng lại.
Lúc này Trình Chước cũng mở cửa sổ xe, ghé lên đó vui vẻ nói: "Bạn học Ngôn, cậu còn nhớ tôi không?"
Ngôn Tòng Du nghe ra đối phương đã đổi cách gọi, nghĩ rằng chắc là Cố Tích đã nói cho cậu ta, "Nhớ, Trình Chước, Chước có chữ hỏa."
Vậy mà đối phương còn nhớ rõ đến thể, Trình Chước cảm động không thôi, đột nhiên thiện cảm của cậu ta đối với Ngôn Tòng Du tăng gấp bội.
Phiền chết đi được, bạn học Ngôn thật sự không thể trở thành chị dâu của cậu ta ư?