Ánh nắng chói chang, nhịp tim Ngôn Tòng Du mất cân bằng, cảm thấy lúc này dù có chết cũng đáng.
Cố Tích giơ tay vẫy vẫy trước mắt Ngôn Tòng Du, "Ngẩn người ra làm gì?"
"Anh đang đợi em ư?" Ngôn Tòng Du ôm lấy eo Cố Tích, đầu tựa vào hõm cổ đối phương, giọng nói dần nhuốm chút khản đặc, đau lòng nói: "Vừa nãy anh còn nói sẽ không để mình chết đói mà..."
"Anh đâu phải quỷ chết đói, không ăn một bữa --" Cố Tích không nhịn được cười, đột nhiên cảm thấy cổ mình truyền đến hơi ẩm nóng, "... Tiểu Ngôn?"
Loại trừ khả năng Ngôn Tòng Du chảy nước dãi, Cố Tích nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, "Khóc cái gì?"
Từ nhỏ đến lớn Ngôn Tòng Du rất ít khi rơi nước mắt, lần khóc dữ dội nhất là vì nhóc Òm Ọp "không từ mà biệt", đợi đến khi trưởng thành thì càng không bao giờ khóc vì bất cứ chuyện gì, vài lần hiếm hoi đều là vì Cố Tích.
Vừa nãy khi nói chuyện với Hạ phu nhân nhưng không được hiểu cho, cậu đã quen rồi, không có chút cảm giác nào khác. Nhưng lúc này khi nhìn thấy Cố Tích, viền mắt lại không kiểm soát được mà bắt đầu cay xè.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT