Tuy lời này không êm tai, nhưng quả thật có chút đạo lý.
Trình Chước rất tò mò hỏi: "Có thể nói không?"
Cố Tích khựng lại, anh không rõ người khác, cũng chưa từng nghe nói về việc 0 nhiều 1 ít từ đâu mà ra, nhưng đối với câu hỏi của Trình Chước thì không có gì không thể nói, thản nhiên đáp: "Mắt bị mù."
Không ngờ Cố Tích lại nói thẳng thắn như vậy, đũa của Trình Chước dừng lại giữa không trung, không biết phải đáp lại thế nào.
Tống Kim Trăn tiếp lời: "Trước đây tôi đã nói Tiểu Cố hoặc là mắt mù, hoặc là gu thẩm mỹ tệ. Bọn họ còn nói tôi mắng cậu."
Khi mới nhập học, mối quan hệ của Tống Kim Trăn với họ không tính là quá tốt, vì bình thường đối phương không thích nói chuyện, hễ nói chuyện là nói lời độc địa, thích sạch sẽ và có chút tính thiếu gia, bình thường cũng không ở ký túc xá.
Nhưng dù cậu ta nói chuyện không dễ nghe, nhưng từ trước đến nay đều nói thật, không bao giờ bôi nhọ người khác một cách bừa bãi. Dù rất thích sạch sẽ, nhưng khi kiếp trước Cố Tích bị người ta tạt nước bẩn trên đường, vẫn là Tống Kim Trăn giúp anh đỡ một phần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play