Chương 9: Vị Tông Chủ Hủy Dung Mắt Mù (9)

Phiếu Miểu Các người dựa theo phương hướng Văn Nhân Minh chỉ dẫn rất nhanh đã hội hợp với Anh Chiêu, cả đội tiếp tục bay về hướng đông nam, chỉ là đi hồi lâu vẫn chỉ nhìn thấy những mảng rừng rậm kéo dài.

Ước chừng đã qua nửa ngày, mọi người mới dừng lại nghỉ ngơi. Lúc này Anh Chiêu mới thật sự cảm nhận được, bí cảnh này quả thật rộng lớn vô cùng, ngự kiếm bay nửa ngày mà vẫn không nhìn thấy điểm cuối.

Tiêu Liệt chọn một khoảng đất trống có tầm nhìn tốt, dẫn mọi người đáp xuống nơi đó. Chung quanh là rừng cây rậm rạp, những thân cây to lớn đầy dây leo như thể đã tồn tại từ rất lâu đời.

Đợi đến khi toàn bộ người của Phiếu Miểu Các đều đáp xuống đất, Tiêu Liệt bước tới trước mặt Anh Chiêu, gương mặt không vui chất vấn:

“Vân Bình, lúc nãy hai ngươi rốt cuộc đã đi đâu? Mới chớp mắt một cái đã chẳng thấy bóng dáng, ta dùng truyền âm phù gọi ngươi cả buổi mà không thấy ngươi đáp lại!”

Vừa nói Hắn vừa trừng mắt nhìn Văn Nhân Minh đứng bên cạnh. Anh Chiêu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chắn người phía sau, cười tươi trả lời:

“Sư huynh, ta chỉ là cảm thấy phong cảnh trong bí cảnh này quá đẹp, mãi mê thưởng ngoạn một hồi nên không để ý phía sau. Sư huynh sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà giận ta chứ?”

Nhìn nụ cười kia của Anh Chiêu, Tiêu Liệt thoáng sững người, trong lòng dâng lên một tia cảm khái. Tuy rằng Hắn đối với Anh Vân Bình chỉ ôm tâm tư lợi dụng, nhưng với dung mạo này, nếu thật sự cùng nhau trải một đoạn nhân duyên cũng chẳng phải điều xấu.

Nghĩ đến những tháng ngày trước đây, khi Anh Vân Bình còn một lòng một dạ dịu dàng với mình, Tiêu Liệt cuối cùng cũng dịu lại, lắc đầu tỏ vẻ bỏ qua. Thế nhưng ngay khi Hắn thấy Văn Nhân Minh chủ động nắm lấy tay Anh Chiêu, mà cậu lại không né tránh, ánh mắt Hắn lập tức tối lại.

Hắn nhìn Văn Nhân Minh như thể đang nhìn một kẻ sắp chết, lạnh giọng nói với Anh Chiêu:

“Sư huynh sao có thể giận đệ, dù sao đệ cũng là tiểu sư đệ mà ta thương yêu nhất! Sư huynh tất nhiên sẽ chăm sóc đệ thật tốt.”

Nghe được Tiêu Liệt nói vậy, Văn Nhân Minh bỗng nắm chặt tay Anh Chiêu hơn, nét mặt vẫn không thay đổi, chỉ là cố tình làm ra tư thế hai người đan tay mười ngón như tình nhân.

Nhìn thấy động tác của hai người, Tiêu Liệt không khỏi sa sầm mặt, giọng gay gắt chất vấn:

“Văn Nhân Minh, khoảng cách đến nơi có thể tìm được《Thanh Nguyên Quyết》rốt cuộc còn bao xa? Chúng ta đã bay trong bí cảnh này suốt nửa ngày rồi, ngoài rừng rậm ra thì chẳng thấy gì. Chẳng lẽ ngươi đang lừa bọn ta?”

Lời nói của Tiêu Liệt mang đầy vẻ ngạo mạn. Dù Hắn chỉ là một đệ tử bình thường trong Phiếu Miểu Các, cho dù thiên phú có cao đến đâu, cũng nên gọi Văn Nhân Minh là tông chủ. Nhưng Hắn lại thẳng thừng gọi tên, thái độ ngông nghênh, rõ ràng không hề xem Văn Nhân Minh ra gì.

Văn Nhân Minh lại tỏ vẻ không hề để tâm, thậm chí còn mỉm cười đáp:

“Tiêu đạo hữu không cần gấp, ta có thể cảm nhận được vị trí của《Thanh Nguyên Quyết》cũng không còn xa. Chúng ta tiếp tục ngự kiếm bay thêm một canh giờ nữa là có thể đến được nơi đại khái.”

Nghe vậy, Tiêu Liệt cũng không nói gì thêm, đang định quay người rời đi thì một đệ tử phía sau đột nhiên kêu lớn:

“Mọi người mau nhìn xem! Kia trên mặt đất, chẳng phải là Tử Tiêu Hoa sao?”

Tử Tiêu Hoa là loại linh thảo cực kỳ quý hiếm trong Tu chân giới, số lượng ít đến đáng thương, nếu hái được một đóa, có thể đổi lấy một khối linh thạch thượng phẩm, giá trị liên thành.

Nghe thấy vậy, ai nấy đều nhìn theo hướng tay chỉ của người nọ. Quả nhiên, một cụm Tử Tiêu Hoa lớn hiện ra trong tầm mắt, xung quanh còn ngập tràn linh khí.

Ngay sau đó, lại có một đệ tử khác chỉ vào đại thụ gần đó hô to:

“Nhìn bên kia kìa! Hình như còn có Tử Tiêu Hoa! Trên cây kia kết quả, chẳng phải là Chu Quả ngàn năm khó gặp sao?!”

Không ai ngờ trong bí cảnh này lại có nhiều bảo vật như vậy, mọi người đồng loạt dõi mắt xung quanh, liên tục kinh ngạc cảm thán.

Tiêu Liệt lập tức tiến lên kiểm tra, thấy đúng là thật liền không do dự phất tay thu toàn bộ Tử Tiêu Hoa cùng Chu Quả vào túi Càn Khôn của mình.

Mọi người không ngờ Tiêu Liệt lại ra tay nhanh như vậy, hơn nữa còn không để lại chút gì cho ai. Nhưng dù gì hôm nay Hắn là người dẫn đầu đội, lại có tu vi và địa vị cao nhất, nên bọn họ cũng chỉ đành giận mà không dám nói gì.

Tiêu Liệt chẳng hề quan tâm đến phản ứng của người khác, dáng vẻ hoàn toàn cho là mình làm đúng. Hắn quay lại nhìn mọi người, lớn tiếng ra lệnh:

“Nhìn cái gì mà nhìn, nếu ở đây có thể dễ dàng thấy được Tử Tiêu Hoa và Chu Quả, vậy xung quanh chắc chắn còn nhiều bảo vật khác. Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, mọi người tản ra khắp nơi tìm kiếm đi! Thấy thứ gì quý hiếm thì thu hết vào, mang hết về Phiếu Miểu Các cho ta!”

Nghe vậy ai nấy đều gật đầu, lập tức chia nhau ra tứ tán tìm kiếm linh thảo.

Anh Chiêu đứng bên quan sát lạnh lùng, dù Văn Nhân Minh đã từng nói với Nam Tranh rằng những bảo vật trong bí cảnh này nếu ai tìm được thì người đó sở hữu, nhưng tu sĩ thông thường cũng chỉ lấy vài món rồi thôi, tuyệt đối không như Phiếu Miểu Các người tranh giành hỗn loạn đến mất hết thể diện như vậy.

Cậu quay sang nhìn Văn Nhân Minh, thấy Hắn vẫn giữ nét mặt dịu dàng, dường như chẳng hề bận tâm đến hành vi của Phiếu Miểu Các, như thể những bảo vật kia chẳng khác nào cải trắng ngoài chợ.

Anh Chiêu liền ghé sát tai Văn Nhân Minh thì thầm:

“Văn Nhân, bọn họ đang gom hết bảo vật trong bí cảnh này vào túi đấy. Dù sao nơi này cũng thuộc về gia tộc ngươi, ngươi không thấy xót sao?”

Nghe vậy, Văn Nhân Minh chỉ khẽ cười rồi lắc đầu:

“Cũng chỉ là vật ngoài thân, sao phải để tâm.”

Hắn cúi thấp mắt, nhẹ nhàng siết lấy bàn tay đang nắm với Anh Chiêu, trong lòng thầm nghĩ: Bảo vật mà ta quý nhất đang ở ngay trước mắt, những thứ còn lại, ta đâu cần quan tâm.

Chỉ là, nếu ngay từ đầu Phiếu Miểu Các đã có ý đồ với ta, Tiêu Liệt lại dám có lòng mơ tưởng đến người ta yêu quý nhất. Như vậy, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ hiểu rằng, linh thảo trong bí cảnh này không phải muốn là có thể lấy một cách dễ dàng.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Văn Nhân Minh càng đậm hơn. Hắn khẽ động ngón tay, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ cảnh vật trong bí cảnh lập tức thay đổi.

Bầu trời vốn trong xanh không gợn mây bỗng chốc trở nên u ám, mây đen kéo đến, gió lốc cuốn tràn. Ngay sau đó là những tiếng sấm rền vang liên tiếp giáng xuống. Thấy sắc trời đột ngột thay đổi, mọi người không khỏi giật mình căng thẳng.

Tu sĩ vốn rất tin vào trực giác, dường như đã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, Phiếu Miểu Các người lập tức tụ tập lại gần nhau.

Tiêu Liệt vội vàng thắt chặt hai túi Càn Khôn đầy ắp vào bên hông, quay đầu nhìn về phía Văn Nhân Minh, cau mày hỏi:

“Văn Nhân Minh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Vì sao đột nhiên thời tiết trong bí cảnh lại thay đổi như vậy?!”

Văn Nhân Minh tỏ vẻ mờ mịt, lắc đầu đáp:

“Ta cũng là lần đầu đến đây, nên cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Chỉ vừa dứt lời, mặt đất liền bắt đầu rung chuyển. Cây cối bốn phía như sống dậy, dây leo trên thân cây bắt đầu vặn vẹo không ngừng.

Ngay sau đó, vô số dây leo to như bắp tay phá đất trồi lên, cành cây và dây leo quất mạnh vào đám người Phiếu Miểu Các, phát động đợt công kích dữ dội.

Bị tập kích bất ngờ, mọi người nhất thời lúng túng, sau đó mới vội vàng vận dụng pháp lực toàn thân, thi triển đủ loại chiêu thức muốn chém đứt những dây leo kia.

Thế nhưng những dây leo ấy như không có điểm dừng, dù bị cắt hay thiêu hủy, chỉ một lúc sau đã lại mọc ra dây mới, tựa hồ như vĩnh viễn không hết.

Kỳ lạ thay, những dây leo ấy chỉ tấn công người của Phiếu Miểu Các, hoàn toàn không đụng đến Văn Nhân Minh và Anh Chiêu đang đứng yên bên cạnh.

Tiêu Liệt đứng gần liền nhanh chóng nhận ra điểm bất thường, vừa vung kiếm chém đứt dây leo, vừa quay đầu giận dữ hét lên:

“Vì sao những dây leo này chỉ công kích bọn ta, mà lại không đụng đến ngươi và Vân Bình?! Văn Nhân Minh, ngươi rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play