Chương 8: Vị Tông Chủ Hủy Dung Mắt Mù (8)
Ngày hôm sau sáng sớm, nhóm người Phiếu Miểu Các được phái đi trước tới bí cảnh đều đã tụ tập đông đủ trong đại đường. Anh Chiêu tùy ý liếc nhìn qua, thấy số người ước chừng hơn mười, đều là cao thủ trong Phiếu Miểu Các.
Cậu hơi nheo mắt, nhìn thấy bên hông mỗi người đều buộc một túi Càn Khôn không ngừng dao động, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đám người này thật sự muốn dọn sạch bảo vật trong bí cảnh đem hết về đây?
Nam Tranh cười tủm tỉm đi đến trước mặt Văn Nhân Minh, nói:
“Hiền chất, sao chưa thấy người của Thanh Lưu Tông đâu?”
Văn Nhân Minh nghe vậy lắc đầu, trông như có chút ngại ngùng nói:
“Tu vi người của Thanh Lưu Tông đều khá thấp, đi theo cũng chỉ làm vướng chân Phiếu Miểu Các. Cho nên, ta không gọi họ đi theo.”
Mọi người trong Phiếu Miểu Các nghe Văn Nhân Minh nói vậy, trên mặt đều lộ ra vẻ khinh thường. Nam Tranh gật đầu, không chút nghi ngờ, ngược lại còn thấy rất hài lòng, cho rằng như vậy càng tiện cho Phiếu Miểu Các hành động.
Hắn ra hiệu bằng mắt với Anh Chiêu và Tiêu Liệt, sau đó xoay người rời đại đường, đi tới một bãi đất trống. Lấy ra ngọc giản Văn Nhân Minh đã giao từ trước, trong miệng lẩm nhẩm thúc giục pháp lực vào ngọc giản.
Chẳng bao lâu sau, ngọc giản bắt đầu rung nhẹ rồi mở ra, phát ra một luồng ánh sáng đỏ dịu nhẹ. Không gian trước mặt bọn họ bắt đầu vặn vẹo, chầm chậm mở ra một khe hở rộng chừng đủ cho hai người đi qua, rồi mới dừng lại.
Lúc này Nam Tranh mới thu hồi ngọc giản, quay đầu nói với mọi người:
“Bí cảnh đã mở, ta sẽ ở lại đây canh giữ lối vào, để phòng chuyện bất trắc. Các ngươi mau chóng tiến vào đi.”
Mọi người hành lễ với Nam Tranh xong, liền lần lượt lấy ra pháp khí phi hành. Không chút do dự xuyên qua lối vào, tiến vào bên trong bí cảnh.
Vì trong mắt người Phiếu Miểu Các, Văn Nhân Minh chỉ là một kẻ phế nhân không đáng nhắc tới, nên việc tiến vào bí cảnh tất nhiên là do Anh Chiêu dẫn hắn cùng ngự kiếm phi hành.
Kiếm của Anh Chiêu là một thanh bảo kiếm tên Sương Tuyết, là pháp khí truyền thừa qua nhiều thế hệ của Anh gia. Tuy uy lực không đến mức kinh thiên động địa, nhưng lại nhanh nhẹn nhẹ nhàng, có thể coi là một món bảo vật. Hơn nữa, mỗi lần kiếm này xuất chiêu, kiếm hoa như tuyết rơi băng tan, rất đẹp mắt, vì vậy mới đặt tên là Sương Tuyết.
Anh Chiêu nắm lấy tay Văn Nhân Minh, đứng trên thanh Sương Tuyết. Cậu còn chủ động đặt hai tay của Hắn lên eo mình, rồi quay đầu lại, nhẹ giọng nói:
“Văn Nhân, ôm chặt ta vào.”
Văn Nhân Minh gật đầu, siết chặt tay ôm lấy eo Anh Chiêu. Chỉ cảm thấy vòng eo của đối phương thật mảnh khảnh, phảng phất như chỉ cần khẽ dùng lực là có thể ôm trọn.
Anh Chiêu thấy Văn Nhân Minh đã đứng vững, liền quay lại mỉm cười với Hắn, kết một pháp quyết, ngự kiếm bay thẳng vào lối vào bí cảnh.
Chờ sau khi Tiêu Liệt và mọi người trong Phiếu Miểu Các tiến vào, Hắn nhìn thấy Anh Chiêu và Văn Nhân Minh ở phía trước có vẻ vô cùng thân mật, trong mắt hiện lên làn khói mờ, trong lòng dâng lên một cảm giác không vui.
Sau khi bước vào lối vào bí cảnh, bọn họ đầu tiên băng qua một vùng sương mù lớn, rồi mới nhìn thấy một thế giới rộng lớn bên trong bí cảnh.
Anh Chiêu đã lâu không phi hành, giờ phút này còn mang theo Văn Nhân Minh cùng ngự kiếm, cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt. Cảnh sắc trong bí cảnh vừa ý, trời sáng khí trong.
Anh Chiêu hít sâu một hơi, đột nhiên nghĩ đến những ngày tháng tự do tự tại khi xưa. Liền vỗ vỗ mu bàn tay Văn Nhân Minh, quay đầu cười nói với Hắn:
“Văn Nhân, ta thấy gió ở đây dễ chịu lắm, ta muốn bay nhanh hơn chút, ngươi ôm chặt ta hơn một tí.”
Văn Nhân Minh nghe vậy liền gật đầu, càng ôm chặt lấy Anh Chiêu, còn trực tiếp tựa cằm lên vai cậu. Hai người thân mật như vậy khiến Tiêu Liệt cách đó không xa lập tức cau mày.
Thế nhưng, còn chưa kịp để Tiêu Liệt nghĩ nhiều, hai người phía trước đã nhanh chóng bay đi, ra khỏi tầm mắt của Hắn. Mọi người nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người khuất bóng.
Anh Chiêu mang theo Văn Nhân Minh bay một lúc lâu trên trời, khiến cậu bất giác nhớ lại những ngày xưa kia khi cậu dang cánh hóa nguyên hình phi hành khắp nơi.
Khi ấy, đôi lúc Chu Tước cũng đến bầu bạn với cậu, Hắn sẽ tung cánh bay bên cạnh cậu. Anh Chiêu không thể nào quên được dáng vẻ tuyệt mỹ của Chu Tước, như áp đảo vạn vật, chấn động lòng người.
Nghĩ đến đây, Anh Chiêu quay đầu nhìn Văn Nhân Minh phía sau, không kìm được vươn tay vuốt nhẹ gò má Hắn. Đến cùng là từ khi nào, cậu lại thích người này đến thế?
Tại sao trước kia chưa từng nhận ra? Hay là trước đây chính cậu vẫn luôn cố né tránh, không muốn nghĩ sâu thêm? Nhìn vào đôi mắt vô thần của Văn Nhân Minh, trong lòng Anh Chiêu trào lên một đợt tự trách.
Vì tốc độ phi hành của hai người quá nhanh, sớm đã bỏ xa những người khác, hoàn toàn không thấy được bóng dáng phía sau. Mà điều này cũng là do Anh Chiêu cố tình, một chút tùy hứng, vẫn luôn len lỏi trong xương cốt không thể bỏ được.
Nhìn thấy bốn phía đều yên tĩnh vắng lặng, Anh Chiêu khẽ cong khóe môi, khẽ gọi bên tai người phía sau: “Văn Nhân Minh.”
Văn Nhân Minh nghe thấy tiếng gọi của Anh Chiêu liền ngẩng đầu, lập tức cảm nhận được một làn mềm mại đặt lên môi mình.
Cả người Hắn khẽ run, như có dòng điện lan khắp thân thể. Mà cùng lúc đó, người đang trải nghiệm điều tương tự cũng là Anh Chiêu. Cậu vô thức hôn lên đôi môi Văn Nhân Minh, cảm thấy bản thân dường như lưu luyến hương vị ấy.
Từ trước đến nay, cậu luôn sống theo cảm xúc trong lòng. Dù có lúc thấy xấu hổ ngượng ngùng, nhưng cũng sẽ không cố ép bản thân kiềm nén. Vì vậy, môi kề môi, hơi thở hòa quyện.
Một lúc lâu sau, Anh Chiêu mới ngẩng đầu lên. Đôi mắt cậu sáng rực nhìn chăm chú vào Văn Nhân Minh, như thể đang nhìn một món mỹ thực. Thấy gò má Văn Nhân Minh cũng ửng đỏ, Anh Chiêu nở nụ cười rạng rỡ, lại nghiêng đầu tìm đến môi Hắn.
Trải qua nụ hôn vừa rồi, tâm trạng cậu đã ổn định hơn, không còn ngơ ngác trống rỗng như lúc ban đầu. Cậu bắt đầu thử hôn Văn Nhân Minh một chút rồi lại rời đi.
Sau đó, cúi đầu mút lấy môi Hắn, từng chút từng chút một, như thể đã tìm ra điều gì thú vị. Mà Văn Nhân Minh thì ngoan ngoãn ôm lấy Anh Chiêu từ phía sau, để mặc cậu hôn mình.
Anh Chiêu cảm thấy môi Văn Nhân Minh tuy không mềm mại đến mức đặc biệt, nhưng cảm giác da chạm vào da như thế khiến cậu không thể dừng lại. Trong lòng khẽ rên một tiếng, cậu lại lấy mũi mình cọ nhẹ vào mũi của Văn Nhân Minh, cảm thấy sự thân mật này thật sự khiến người ta mê mẩn.
Chơi đùa một lúc, cậu mới sực tỉnh. Từ lúc bắt đầu, cậu vẫn luôn ngự kiếm bay tốc độ cao trên bầu trời, chưa từng để Văn Nhân Minh dẫn đường, hoàn toàn chỉ biết một mạch phi thẳng về phía trước, giờ thì đã không còn phân biệt được phương hướng.
Nghĩ vậy, Anh Chiêu vội dừng kiếm lại, nhìn quanh một vòng, rồi quay đầu nhìn Văn Nhân Minh, cười gượng hai tiếng, nói:
“Văn Nhân, cái này… ngươi có biết hiện tại chúng ta đang ở đâu không? Vừa nãy ta chỉ biết bay thẳng, hình như quên mất phương hướng rồi……”
Văn Nhân Minh nghe vậy hơi sững người, cố nhịn cười nơi khóe môi, gật đầu nói:
“Tuy ta cũng chưa từng đến bí cảnh, nhưng vẫn cảm nhận được phương hướng đại khái, hẳn là nên bay về hướng Đông Nam.”
Anh Chiêu nghe vậy liền gật đầu lia lịa, lập tức ngự kiếm bay về phía Văn Nhân Minh chỉ dẫn. Vừa bay vừa chu miệng, lẩm bẩm trong miệng:
“Quả nhiên là bị sắc đẹp mê hoặc rồi! Hại ta suýt chút nữa là quên luôn cả chuyện chính.”
Dứt lời, cậu mới mở ra phù truyền âm đã sáng từ lâu, nói vị trí hội hợp đại khái cho Tiêu Liệt và mọi người.
Đứng sau lưng Anh Chiêu, chính là Văn Nhân Minh – người với gương mặt thật dù có đeo mặt nạ cũng không thể che hết vết sẹo kia. Hắn đưa tay sờ mặt nạ, có chút ngơ ngác chớp mắt.
Ngay sau đó, vành tai Hắn ửng đỏ, rồi vùi mặt thật sâu vào vai và cổ của Anh Chiêu. Ở nơi đối phương không nhìn thấy, khóe miệng Văn Nhân Minh cong lên thành một đường lớn.
Vừa rồi Vân Bình cứ liên tục hôn Hắn, chẳng lẽ thật sự là thích Hắn?
Văn Nhân Minh có chút không dám tin, nhưng vẫn không thể kiềm chế sóng nhiệt đang trào dâng trong lòng, chỉ cảm thấy những nụ hôn vừa rồi như muốn làm cả người Hắn tan chảy.
Hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, Văn Nhân Minh âm thầm niệm trong lòng:
“Vân Bình, ta nên làm gì với ngươi đây? Ta đã thích ngươi đến sắp phát điên rồi!”