Chương 6: Vị Tông Chủ Hủy Dung Mắt Mù (6)
Hai người ôm nhau hồi lâu mới chịu buông ra, Anh Chiêu nhìn Văn Nhân Minh đứng trước mặt, càng nhìn lại càng thấy thích, đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác hối tiếc vì những năm tháng đã từng bỏ lỡ.
Cậu nhất định phải cố gắng hết sức, chăm lo chu đáo cho từng mảnh linh hồn của Chu Tước ở mỗi thế giới, đưa Hắn trở về một cách trọn vẹn. Đến khi ấy, bọn họ sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa.
Nghĩ tới đây, trên mặt Anh Chiêu hiện ra nụ cười đầy hàm ý. Chỉ là cậu vẫn không hiểu vì sao Văn Nhân Minh lại một mình tới Phiếu Miểu Các, dường như đám đệ tử Hắn mang từ Thanh Lưu Tông đến đều bị giữ lại dưới chân núi.
Cậu nghĩ hai người đã ăn sáng xong, thì liền muốn kéo Văn Nhân Minh dạo một vòng quanh Phiếu Miểu Các. Tuy mắt Văn Nhân Minh không nhìn thấy, nhưng nhìn sắc mặt Hắn tái nhợt như vậy, Anh Chiêu vẫn cảm thấy Hắn nên ra ngoài phơi nắng nhiều hơn, như thế thân thể sẽ có phần chuyển biến tốt.
Huống chi trong Phiếu Miểu Các còn có một vườn hoa trồng toàn những loài hiếm thấy, nơi ấy hương thơm lan tỏa, len lỏi vào tâm khảm, là một nơi vô cùng thư giãn.
Vì Văn Nhân Minh chưa từng để lộ tu vi thật trước mặt cậu, nên Anh Chiêu cũng tỏ ra như không biết. Khi nghe cậu đề nghị đi dạo trong vườn hoa cho khuây khỏa, Văn Nhân Minh cũng không có ý kiến gì, liền theo lời cậu đeo lại mặt nạ, để cậu kéo tay rời khỏi phòng.
Tuy rằng Anh Chiêu không để tâm đến vết sẹo trên mặt Văn Nhân Minh, nhưng cậu lo Hắn sẽ cảm thấy phiền muộn nếu bị người khác nhìn bằng ánh mắt lạ lùng.
Hai người cùng nhau đi vào vườn hoa, qua cuộc trò chuyện, Anh Chiêu mới biết được tuy Văn Nhân Minh bị mù từ nhỏ nhưng lại quen tự làm mọi việc. Hắn vốn ưa tĩnh lặng, nếu không cần thiết, bên cạnh cũng không thích có người đi theo.
Phiếu Miểu Các ở Tu chân giới cũng được xem là nổi danh, trong vườn hoa thu thập rất nhiều loài hoa hiếm, có loài trong Tu chân giới cũng cực kỳ ít thấy.
Nghe nói, tất cả đều là do các chủ Phiếu Miểu Các – Nam Tranh – thu gom từ khắp nơi về. Tuy Anh Chiêu có chút tiếc nuối vì Văn Nhân Minh không thể thấy được cảnh sắc rực rỡ trong vườn, nhưng mùi hương tràn ngập nơi đây, nghe vào cũng đủ khiến người ta thấy thoải mái vui vẻ.
Ánh nắng rọi xuống khiến Anh Chiêu cảm thấy cơ thể ấm áp hơn vài phần. Cậu cứ thế bước đi cùng người bên cạnh, lòng dâng lên cảm giác yên bình và dễ chịu vô cùng.
Nếu thời gian cứ mãi dừng lại tại khoảnh khắc này, thì cũng là một chuyện đáng mừng. Hai người dạo chơi trong vườn hoa một lúc lâu, Anh Chiêu lo Văn Nhân Minh sẽ mỏi, liền đưa Hắn đến một đình nghỉ trong vườn để ngồi.
Sau đó gọi người hầu mang lên ít trà bánh. Cậu vừa rót trà dâng bánh cho Văn Nhân Minh, vừa không kìm được mỉm cười, cảm thấy bản thân dường như đã yêu cái sự gần gũi này mất rồi.
Thì ra, chăm sóc người mình thích lại là một việc khiến lòng người vui đến vậy. Không khí giữa hai người lúc này ấm áp và đầy êm đềm, thế nhưng, luôn có kẻ thích xuất hiện vào thời khắc đẹp đẽ ấy để phá hỏng tất cả.
Còn chưa ngồi được bao lâu, từ xa đã vang lên tiếng bước chân dồn dập. Anh Chiêu liếc nhìn, dù khoảng cách khá xa, cậu vẫn nhận ra ngay người ấy chính là sư phụ trên danh nghĩa của mình – các chủ Phiếu Miểu Các – Nam Tranh.
Tu chân không phân năm tháng, tuổi tác của tu sĩ khó mà nhìn ra được. Dù Nam Tranh đã sống vài trăm năm, nhưng vẻ ngoài trông chỉ độ ba bốn mươi tuổi, chỉ có hai bên tóc hơi pha sương.
Nam Tranh dáng dấp đường hoàng, ngày thường luôn cười hiền lành, trông hệt như một vị trưởng bối đức cao vọng trọng. Chỉ tiếc rằng, linh hồn ẩn sau bộ vỏ ngoài ấy lại quá bẩn thỉu xấu xa.
Anh Chiêu yên lặng nhìn Nam Tranh, trong lòng đã đoán được phần nào mục đích Hắn đến đây là vì chuyện gì.
Quả nhiên, người kia vội vàng bước tới, sắc mặt ban đầu còn nghiêm trọng như thể muốn chất vấn gì đó. Nhưng khi nhìn rõ Văn Nhân Minh đang ngồi cạnh Anh Chiêu thì lập tức khựng lại, rồi nhanh chóng đổi giọng, nhẹ nhàng nói với cậu:
“Vân Bình, thì ra ngươi ở đây, làm vi sư tìm mãi. Ngươi có biết chuyện gì xảy ra với sư huynh ngươi không? Hôm qua ta nghe Liệt Nhi nói muốn đi tìm ngươi, sau đó liền không thấy quay lại. Mới nãy người hầu báo lại rằng từ tối qua tới giờ Liệt Nhi vẫn mê man trong phòng, chưa từng tỉnh lại. Ta vừa đi xem qua, dường như nó đã bị tấn công, thức hải tổn thương rất nặng. Vân Bình, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy, Anh Chiêu liếc nhìn Văn Nhân Minh đang ngồi cạnh. Gương mặt Hắn không có chút gợn sóng, khiến cậu trong lòng thầm gật gù một tiếng. Rồi quay đầu, ra vẻ bối rối nhìn Nam Tranh, lắc đầu đáp:
“Sư phụ, hôm qua ta không gặp sư huynh, nên cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.”
Nói đến đây, trên mặt Anh Chiêu hiện rõ vẻ lo lắng, vội vã hỏi lại:
“Vậy thương thế của sư huynh có nghiêm trọng không? Có sao không?”
Nghe cậu nói cũng không biết chuyện gì, tuy trong lòng Nam Tranh vẫn có chút nghi ngờ, nhưng nhìn sắc mặt cậu không giống giả vờ. Lại biết Anh Vân Bình xưa nay luôn cố ý giữ khoảng cách với Tiêu Liệt, nên tạm thời Hắn gác nghi ngờ sang một bên.
Nam Tranh lắc đầu, trầm giọng nói:
“Thức hải bị thương không phải chuyện nhỏ, tuy có thể chữa lành, nhưng e rằng tu vi sẽ bị giảm sút. Giờ xem ra, chỉ đành chờ Liệt Nhi tỉnh lại thì mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Anh Chiêu nghe vậy, bề ngoài tỏ vẻ lo lắng, nhưng trong lòng thì đang vỗ tay tán thưởng. Tối qua vào khoảng chạng vạng, cậu đã cảm nhận được nam chính gặp tấn công.
Dù bản thân bị giới hạn bởi pháp tắc của tiểu thế giới, nhưng Anh Chiêu vốn có ngũ cảm nhạy bén, vừa nghĩ đến việc Tiêu Liệt bị thương nặng là cậu đã thấy khoan khoái.
Hơn nữa, cậu hoàn toàn không lo sau khi tỉnh lại đối phương sẽ nhớ được chuyện tối qua. Tuy bây giờ cậu chỉ là một tu sĩ tu vi thấp, nhưng để xóa một đoạn ký ức thì vẫn không quá khó khăn.
Cho nên, cả nam chính lẫn mấy hạ nhân chứng kiến sự việc đều sẽ không nhớ được điều gì đã xảy ra. Mà người nghĩ vậy cũng không chỉ mình Anh Chiêu.
Văn Nhân Minh sau khi đánh vào thức hải Tiêu Liệt, cũng thuận tay xóa luôn một đoạn ký ức. Nam chính bị hai người đồng thời dùng pháp thuật xóa trí nhớ, tự nhiên sẽ mê man lâu hơn một chút. Chỉ sợ sau khi tỉnh lại, những gì Hắn quên còn nhiều hơn cả dự tính ban đầu của Anh Chiêu.
Nam Tranh hỏi Anh Chiêu không được gì, lúc này mới quay sang Văn Nhân Minh, cười nói:
“Văn Nhân, ngươi cũng ở đây à! Vừa rồi ta lo cho đồ đệ quá nên hỏi Vân Bình hơi gấp, không để ý đến ngươi, thật là thất lễ.”
Tuy miệng thì khách sáo, nhưng ánh mắt Nam Tranh nhìn Văn Nhân Minh lại đầy khinh thường. Huống chi dù sao Văn Nhân Minh cũng là tông chủ Thanh Lưu Tông, gọi Hắn bằng tên đã là quá mức vô lễ.
Thế nhưng trên mặt Văn Nhân Minh lại không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc không vui nào, chỉ mỉm cười chắp tay nói:
“Các chủ nói quá lời. Ta cũng chỉ là một phế nhân thôi. Vân Bình thấy ta buồn trong phòng nên mới dẫn ta ra ngoài dạo một chút. Nói ra thì ta còn phải cảm tạ các chủ mấy ngày nay đã quan tâm chăm sóc.”
Nam Tranh nghe vậy liền cười nói:
“Văn Nhân hiền chất, ngươi thật quá khách khí. Không bao lâu nữa ngươi sẽ thành thân với Vân Bình, đến lúc đó chúng ta chẳng phải là người một nhà rồi sao? Dù trên danh nghĩa ta là sư phụ của Vân Bình, nhưng từ nhỏ ta đã nuôi dạy nó ở Phiếu Miểu Các, vẫn luôn coi như con ruột, gọi ngươi là hiền chất cũng không quá đáng.”
Nói đến đây, ánh mắt Nam Tranh càng lộ rõ vẻ đắc ý. Miệng thì vẫn nhẹ nhàng:
“Văn Nhân, ngươi cũng đừng quá khiêm tốn. Dù sao Thanh Lưu Tông dưới tay ngươi vẫn luôn được giữ gìn ổn thỏa. Sau này, Phiếu Miểu Các ta nhất định sẽ ra sức nâng đỡ Thanh Lưu Tông, ngươi cứ yên tâm!”
Những lời tiếp theo tuy có vẻ lễ độ, nhưng Anh Chiêu sao lại không nghe ra được ý đồ trong đó? Rõ ràng Nam Tranh đang mơ tưởng đến bí tịch trong tay Văn Nhân Minh, lại còn muốn thôn tính luôn cả Thanh Lưu Tông. Thật đúng là lòng tham vô đáy.
Nghe đến đó, trên mặt Anh Chiêu nở nụ cười tươi, nhưng trong mắt lại vụt qua một tia lạnh lẽo. Không ngờ Văn Nhân Minh lại lộ ra vẻ vui mừng, gật đầu với Nam Tranh, thành khẩn nói:
“Vậy tại hạ xin đa tạ các chủ rộng lòng! Không biết các chủ có từng nghe nói đến một bộ bí tịch của Văn Nhân gia bọn ta, gọi là 《Thanh Nguyên quyết》? Tương truyền đây là pháp quyết do Thiên Nhân truyền lại, được Văn Nhân gia đời đời cất giữ. Nói ra thì trong Tu chân giới cũng hiếm ai biết đến điều này.”
Nam Tranh không ngờ Văn Nhân Minh lại chủ động nhắc đến 《Thanh Nguyên quyết》, lập tức kích động trong lòng, liền nghe đối phương nói tiếp:
“Nay ta sắp thành thân với Vân Bình, thì Vân Bình chính là phu nhân tương lai của ta. Mà các chủ xem Vân Bình như con ruột, tất nhiên cũng là người một nhà với Văn Nhân gia ta. Hôm nay ta đem hết bí mật này nói với các chủ, là mong các chủ có thể giúp ta một việc!”