Chương 5: Vị Tông Chủ Hủy Dung Mắt Mù (5)
Văn Nhân Minh không tự giác quay đầu về phía Anh Chiêu, tuy rằng nhờ thần thức Hắn có thể mường tượng ra dung mạo đối phương, nhưng đột nhiên trong lòng lại dâng lên cảm giác bức bối và hụt hẫng.
Trước kia, khi không nhìn thấy, Hắn chưa từng than phiền. Bị người cười nhạo là kẻ mù, Hắn cũng không hề uể oải. Nhưng giờ khắc này, lần đầu tiên trong đời Văn Nhân Minh hy vọng đôi mắt của mình chưa từng bị mù.
Hắn thật sự rất muốn, rất muốn chính mắt nhìn thấy người có thể lay động lòng mình này, rốt cuộc là có dáng vẻ thế nào.
Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt Văn Nhân Minh cũng không tự chủ hiện ra vẻ tiếc nuối.
Anh Chiêu đang ăn cháo, ánh mắt vẫn luôn để ý đến Văn Nhân Minh bên cạnh, thấy Hắn như vậy, liền vội vàng hỏi: “Văn Nhân, ngươi sao thế?”
Nghe được giọng cậu, Văn Nhân Minh khựng lại một chút, trên mặt lộ ra vẻ chần chừ, nhưng vẫn nói: “Không có gì, chỉ là bỗng dưng rất muốn được nhìn thấy ngươi một lần, cảm thấy có chút tiếc nuối thôi.”
Anh Chiêu nghe vậy, nghĩ đến đôi mắt của Hắn. Biết dù có thần thức, nhưng so với tận mắt nhìn vẫn là hai chuyện khác biệt.
Không đành lòng thấy đối phương buồn bã, trong đầu Anh Chiêu chợt lóe sáng, liền cười nói: “Muốn nhìn ta có gì đâu khó, ta có cách.”
Dứt lời liền chủ động dắt tay Văn Nhân Minh, đặt tay Hắn lên má mình.
Lần đầu cùng đối phương gần gũi như vậy, mặt Anh Chiêu hơi đỏ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Văn Nhân Minh rõ ràng không ngờ Anh Chiêu sẽ làm thế, nơi đầu ngón tay vừa chạm vào làn da mịn màng của cậu, trong lòng Hắn run lên.
Văn Nhân Minh khép hờ mắt, cẩn thận cảm nhận người trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt cậu, từ vầng trán đầy đặn, đến hàng mày dài nhỏ, rồi sống mũi cao, cuối cùng là đôi môi anh đào hơi mỏng kia.
Trong lòng Văn Nhân Minh thầm tán thưởng, tương lai phu nhân của mình đúng là có nhan sắc xuất chúng. Ngũ quan tinh tế hoàn mỹ, da thịt mịn màng khiến người lưu luyến không rời.
Nhưng nghĩ đến dung mạo đã bị hủy hoại của bản thân, bàn tay còn lại của Văn Nhân Minh bỗng siết chặt. Vết sẹo do thiên hỏa để lại, dù là linh dược của Tu chân giới cũng không xóa được.
Những chuyện liên quan đến vẻ ngoài, trước giờ Hắn chưa từng để tâm. Nhưng vào giây phút này, vì cảm thấy bản thân không xứng với Anh Chiêu mà trong lòng lại dâng lên tự ti và giận dữ.
Bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt Anh Chiêu di chuyển chậm rãi, từng chút từng chút một, như thể muốn khắc sâu hình ảnh ấy vào lòng.
Anh Chiêu cũng cảm nhận được sự nghiêm túc của Hắn, mặt càng đỏ bừng, yết hầu khẽ động, hơi thở có phần rối loạn.
Không biết là vô tình hay cố ý, khi tay Hắn lướt qua môi cậu, ngón tay còn dừng lại nhấn một cái. Anh Chiêu lập tức có cảm giác như bị dòng điện chạy qua, suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Cậu cố nén nhịp tim đang đập thình thịch, để mặc đối phương tiếp tục. Mãi một lúc lâu sau, Văn Nhân Minh mới buông tay xuống.
Anh Chiêu thở phào trong lòng, nở nụ cười với Hắn rồi hỏi: “Sao rồi? Có hài lòng với dung mạo của ta không?”
Văn Nhân Minh khẽ gật đầu: “Vân Bình dung nhan thật sự xuất chúng, nói là thần tiên cũng không quá.”
Sau đó Hắn giơ tay sờ mặt nạ da trên mặt mình, nở nụ cười tự giễu: “Vân Bình, là ta khiến ngươi thiệt thòi rồi.”
Anh Chiêu nghe vậy liền nhíu mày, nghiêng người nhìn vẻ buồn bã hiện trên mặt Hắn. Biết Hắn để tâm đến đôi mắt và dung mạo, cậu liền định giơ tay gỡ mặt nạ ra, nhưng tay vừa chạm đến thì lập tức bị Hắn kéo lại.
Anh Chiêu thấy vậy, nhướng mày, khẽ cười nói: “Sao hả, chỉ cho phép Văn Nhân ngươi nhìn ta, lại không cho ta nhìn ngươi? Ngươi chơi không công bằng quá rồi đấy!”
Văn Nhân Minh đứng dậy, cúi đầu sờ mặt nạ, khẽ giọng nói: “Ta chỉ sợ dọa đến ngươi thôi. Vân Bình, ta ăn sáng xong rồi. Ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi một chút đi, không cần phải luôn ở đây chăm ta.”
Anh Chiêu nghe xong, biết rõ là lời tiễn khách nhưng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ thu dọn chén đũa, đặt lại vào hộp đựng.
Văn Nhân Minh nghe thấy tiếng động, tưởng cậu đã hiểu ý mà rời đi.
Nhưng nào ngờ, sau khi thu dọn xong, Anh Chiêu không hề bước ra khỏi cửa. Ngược lại còn nhanh chóng xoay người áp sát, giật lấy mặt nạ của Hắn.
Văn Nhân Minh không ngờ Anh Chiêu sẽ đột ngột như vậy, vội đưa tay che nửa khuôn mặt. Nhưng Hắn biết, đối phương chắc chắn đã nhìn thấy toàn bộ dung mạo mình.
Bởi vì Hắn cảm nhận được hơi thở của cậu đột nhiên trở nên dồn dập, lại không nói lời nào. Bàn tay yếu ớt che mặt cũng buông thõng xuống, Văn Nhân Minh đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười.
Chắc là bị dọa đến ngẩn ra rồi, đến câu ứng phó cũng không nói nổi.
A! Quả nhiên, gương mặt kinh tởm dưới lớp mặt nạ này, làm sao có người thật lòng muốn nhìn?
Đè nén cơn đau nơi đáy lòng, Văn Nhân Minh cười nhạo bản thân. Rốt cuộc Hắn còn mong chờ điều gì?
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Anh Chiêu lại tiến đến trước mặt, nhẹ nhàng vuốt vết sẹo trên mặt Hắn, giọng mang theo chút xót xa: “Đây là vết sẹo do thiên hỏa để lại sao? Bây giờ còn đau không?”
Văn Nhân Minh ngẩn người, ánh mắt lạc thần chớp khẽ một cái, rồi lắc đầu.
Ngay sau đó liền cảm nhận bờ vai mình nặng nặng, vòng eo bị ôm chặt lấy.
Hương thơm thoang thoảng quanh mũi, khiến trong lòng Văn Nhân Minh không khỏi chấn động. Đối phương không những không sợ Hắn, còn chủ động ôm lấy.
Khi thật sự ôm lấy Văn Nhân Minh, Anh Chiêu mới phát hiện Hắn tuy nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng lại cao hơn cậu nửa cái đầu.
Từng ở cạnh Chu Tước nhiều năm, dù chỉ là một phần linh hồn, cảm giác và thói quen vẫn chẳng thể tách rời. Vì thế vừa rồi thấy bộ dạng của Văn Nhân Minh, dù Hắn không nói gì, cậu cũng có thể cảm nhận được sự u uất và đau khổ trong lòng Hắn.
Tu vi cao như vậy không phải một sớm luyện thành, không biết người này từng trải qua bao nhiêu khổ sở. Anh Chiêu thấy đau lòng không đành, cũng không muốn để Văn Nhân Minh tiếp tục suy nghĩ miên man, dứt khoát ôm chặt lấy Hắn.
Thôi kệ, là phu hay là thê thì cũng có sao đâu, chỉ cần người này là Hắn là được rồi! Anh Chiêu cuối cùng cũng trút bỏ được chút do dự còn sót lại trong lòng, đỏ mặt ôm chặt lấy người mình yêu.
Không tự giác dựa đầu lên vai Văn Nhân Minh, cậu còn cọ cọ vài cái, cảm giác thỏa mãn ấy khiến trong lòng dâng lên một niềm vui sướng khó tả. Quả nhiên, hơi thở trên người Hắn có mùi hương quen thuộc của Chu Tước.
Trước kia Chu Tước đã bao lần giúp đỡ, thậm chí từng cứu cậu khỏi nguy nan. Giờ đây, cậu vì Hắn mà đến, cũng là lúc nên đáp lại tình cảm đó!
Thấy Văn Nhân Minh ngẩn ra, Anh Chiêu mỉm cười cong cong đôi mắt, ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm Hắn một cái, kiên định nói:
“Văn Nhân Minh, ngươi yên tâm. Sau này, có ta bảo vệ ngươi! Ta sẽ mãi mãi ở bên ngươi, tuyệt đối không để bất cứ ai, bất cứ điều gì làm tổn thương ngươi nữa!”
“Mãi mãi sao?”
Văn Nhân Minh lặp lại hai chữ ấy, cảm thấy lời cậu nói như khắc sâu vào lòng. Hắn không nhịn được siết chặt tay, ôm Anh Chiêu vào lòng.
Quả nhiên, cảm giác được ôm chặt người ấy trong vòng tay mình khiến Hắn thấy hạnh phúc vô cùng. Văn Nhân Minh cúi đầu, khẽ hôn lên đỉnh đầu Anh Chiêu một cái.
Dù lời đối phương là thật hay giả, thì giây phút này Hắn chỉ muốn tin tưởng.
Dù trong lòng luôn tồn tại một nỗi bất an, như thể có một giọng nói vang vọng trong đầu:
Hắn không yêu ngươi, không muốn bên ngươi. Dù ngươi cố gắng đến mấy cũng không có được trái tim người ấy.
Nhưng dù chỉ là trong mộng tưởng, Văn Nhân Minh cũng muốn tự lừa mình rằng bản thân đã có được trái tim cậu.
Hắn không còn quan tâm người trong lòng có mục đích gì, chỉ cần cậu chịu ở bên cạnh, Hắn đều sẵn sàng cho đi tất cả.
Nhưng nếu một ngày nào đó, đối phương muốn rời khỏi Hắn...
Vậy thì phế bỏ tu vi của cậu, bất chấp mọi giá phải giam giữ cậu bên mình. Dù sao cũng là Vân Bình tự nói sẽ mãi mãi ở bên Hắn.
Văn Nhân Minh cụp mắt xuống, ánh nhìn thoáng qua như có sương mù bao phủ rồi nhanh chóng biến mất.
Cho nên, Vân Bình, ngươi nhất định không được phản bội ta. Nếu không... ta thật sự không biết bản thân sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì nữa đâu!