Chu Tích Tuyết không hiểu vì sao bản thân lại hành động như vậy. Nhưng cô biết rõ, hành động này xuất phát từ tận sâu trong tiềm thức – dường như cô đã sớm muốn làm thế rồi.
Ban đầu, đối với nụ hôn này, cô vốn chẳng mang theo chút dục vọng nào. Chỉ đơn giản là muốn xoa dịu gương mặt lạnh lẽo, tàn tạ của anh, cố gắng mang lại cho anh chút hơi ấm.
Nhưng rất nhanh, tất cả như thể vượt khỏi tầm kiểm soát, trượt theo một hướng không thể quay đầu.
Cô cảm nhận được vị ngọt nhàn nhạt nơi môi anh, như đang dụ dỗ cô hé mở môi, dùng đầu lưỡi thăm dò sâu hơn, khát khao khám phá hương vị ngọt ngào ẩn giấu bên trong.
Cứ như thể cô vừa tìm lại được viên kẹo giấu dưới gối, không nhịn được mà gỡ lớp giấy bọc ra, rồi len lén nếm trọn.
Gần đây, số lượng kẹo tiêu hao mỗi ngày đã tăng lên rõ rệt. Nhất là hôm qua – cô vừa vẽ tranh vừa ngậm kẹo, bất giác ăn hết một đống. Mớ giấy bọc kẹo bị cô bóc ra đều được xếp lại ngay ngắn, định bụng sẽ gấp thành hạc giấy.
Lần trước cô gấp một con hạc, đến giờ vẫn được Cận Dập cất giữ. Nhìn dáng vẻ anh, rõ ràng là rất thích.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT