Ánh sáng ấm áp chiếu lên người Chu Tích Tuyết, như tơ lụa mềm mại khẽ rung động, khiến cô thoạt nhìn như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng mộng ảo rực rỡ.
Vầng sáng nhẹ nhàng phủ lên gương mặt cô, chạm đến lớp lông tơ mềm mại trên má. Trên khuôn mặt trẻ trung, rạng rỡ ấy chưa hề trang điểm, đôi mắt hạnh nhân đen trắng phân minh cùng hàng mi dày rậm, tất cả toát lên vẻ tự nhiên và đầy sức sống.
Chu Tích Tuyết sở hữu vẻ ngoài vô cùng nổi bật và khí chất cao quý – rất giống mẹ ruột của cô.
Khuôn mặt cô cũng hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ hiện đại, từ nhỏ đến lớn luôn được khen là xinh đẹp.
Thế nhưng, so với gương mặt có kết cấu xương hoàn mỹ của Cận Dập thì Chu Tích Tuyết vẫn chỉ có thể xếp ra ngoài lề.
Bầu không khí im lặng căng thẳng giữa hai người bị chính sự run rẩy mất kiểm soát của cô phá vỡ.
Có lẽ vì tụt huyết áp, cô vẫn cảm thấy tim đập loạn nhịp, mồ hôi toát ra không ngừng.
Trong mắt Cận Dập, cô trông quả thật nhỏ bé đến mức không đáng nhắc tới.
Thân hình gầy yếu, gương mặt tái nhợt vì thiếu dinh dưỡng – trông như thể chỉ cần hắn hơi đe dọa là cô sẽ sợ đến mức ngất xỉu ngay lập tức.
Lúc này, Chu Tích Tuyết nghe thấy tiếng thở dài khẽ khàng từ hắn. Khi cô lại ngước lên nhìn, vẫn không khỏi bị khuôn mặt hoàn mỹ ấy thu hút.
Đã từng có một thời gian dài cô đắm chìm trong thế giới tưởng tượng, dùng nét bút của mình để vẽ nên những nhân vật hoàn hảo, coi đó là niềm kiêu hãnh.
Nhưng giờ đây, gương mặt chỉ nên tồn tại trong thế giới giả tưởng kia lại xuất hiện ngay trước mắt cô – gần trong gang tấc.
Cô rất muốn vươn tay chạm vào mặt hắn, cảm nhận làn da thật sự của một "nhân vật" như bước ra từ tranh vẽ.
Đáng tiếc là… mối quan hệ hiện tại giữa họ còn lâu mới đủ thân mật như vậy.
Cặp mắt lam sâu thẳm của Cận Dập nhìn chằm chằm vào Chu Tích Tuyết, dừng lại ở biểu cảm khổ sở và bối rối hiện rõ trên khuôn mặt cô.
Hắn vẫn giữ nguyên biểu cảm nửa cười nửa không, nếu không nhờ gương mặt đẹp như tạc ấy giữ vững cảm giác thanh nhã, thì biểu cảm kia thật sự có thể gọi là kỳ dị.
— “Em đang run đấy à? Sợ anh sao?” – Cận Dập không đợi cô lên tiếng, liền một lần nữa áp sát, giọng nói trầm thấp kéo theo luồng khí lạnh. Hắn rõ ràng biết cô đang sợ, nhưng lại cố tình dồn ép, khiến nỗi sợ ấy càng thêm rõ ràng.
Khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết ấy ở khoảng cách gần bị phóng đại đến mức không còn góc chết nào.
Cô sững người nhìn hắn, nhất thời quên cả phản ứng. Cả người yếu ớt như chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể ngã quỵ ngay trước mặt hắn.
Bất ngờ, Cận Dập buông cổ tay đang giữ lấy cô ra, trên gương mặt hiện lên một tia chán ghét, rồi xoay người rời đi.
Hắn định đi đâu chứ?
Chu Tích Tuyết gần như phản xạ theo bản năng, vội vàng nắm lấy cổ tay hắn, nói:
— “Em không sợ anh.”
Cận Dập không trả lời, chỉ cúi mắt nhìn tay cô đang nắm lấy mình.
Gương mặt hắn không lộ rõ cảm xúc.
Chu Tích Tuyết vội vàng giải thích:
— “Em run là vì tụt huyết áp. Cả việc ngất xỉu khi nãy, cũng vì nguyên nhân đó.”
— “Thật sao?” – Ánh mắt lam của hắn hiện rõ vẻ nghi ngờ.
Chu Tích Tuyết gật đầu, tiếp tục:
— “Em đã một ngày một đêm chưa ăn gì. Lúc nãy em chỉ định hỏi anh có gì ăn không. Không ngờ lại ngất xỉu trước khi kịp mở miệng.”
— “À.” – Hắn rõ ràng tỏ ra khinh thường, cảm thấy lời giải thích này quá mức vô lý.
— “Thật mà!” – Chu Tích Tuyết vội khẳng định, “Em từ nhỏ đã có chứng tụt huyết áp. Hồi năm nhất đại học còn ngất ngay trong lớp.”
Cận Dập không nói gì, ánh mắt dường như vẫn dừng ở bàn tay cô đang nắm lấy tay hắn.
Chu Tích Tuyết rất nhanh nhận ra hành động của mình có phần đường đột, vội buông tay ra và khẽ nói:
— “Xin lỗi.”
Cận Dập rũ tay xuống, rồi xoay người rời đi.
Không để lại một lời nào.
Trong căn phòng trống rỗng, chỉ còn lại Chu Tích Tuyết một mình.
Đêm đã khuya. Ánh đèn trong phòng vô cùng yếu ớt.
Căn phòng bài trí đơn giản đến mức có phần trống trải – một bộ sofa kiểu Âu, một chiếc bàn trà bằng gỗ. Ngoài ra, không còn gì khác.
Cửa sổ rộng mở. Gió đêm se lạnh thổi vào, khiến không khí trở nên dễ chịu hơn đôi chút.
Chu Tích Tuyết ngồi trên sofa chờ đợi, nghĩ rằng Cận Dập sẽ quay lại.
Nhưng chờ mãi không thấy động tĩnh gì. Hắn không trở lại.
Chẳng bao lâu sau, tiếng mưa lộp độp rơi xuống, từng hạt rơi trúng tán lá vang lên âm thanh trầm đục.
Lâu đài cổ này thật sự có quái vật sao?
Kế tiếp, Cận Dập sẽ đối xử với cô thế nào?
Dù trong lòng có vô vàn nghi vấn, nhưng trực giác mách bảo Chu Tích Tuyết rằng, Cận Dập sẽ không làm hại cô – ít nhất là tạm thời sẽ không.
Nếu hắn có ý đồ xấu với cô, vậy thì lúc cô bất tỉnh vừa rồi, hắn đã có thể làm bất cứ điều gì – thậm chí tước đoạt tính mạng cô.
Nhưng hắn không làm vậy.
Z quốc là một quốc gia phát triển, có hệ thống luật pháp nghiêm minh, công dân có nhận thức về pháp luật.
Nếu Cận Dập từng giết người hoặc cố ý gây thương tích, hắn hẳn đã sớm bị trừng phạt theo pháp luật, không thể nào còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như bây giờ.
Trời đã quá muộn, Chu Tích Tuyết từng nghĩ đến việc rời đi – rời khỏi nơi đầy rẫy bất định này. Nhưng giữa vùng hoang vu xa lạ, lại đang mưa, cô biết đi đâu?
Cô vừa mệt vừa đói, thậm chí có thể vì tụt huyết áp mà ngất lần nữa – thậm chí… chết bên ngoài mà chẳng ai phát hiện.
Thôi thì… ngủ một giấc trước đã.
Miễn là còn giữ được cái mạng nhỏ, những thứ khác… đều chỉ là mây bay.
Từ nhỏ, Chu Tích Tuyết đã lĩnh hội được một đạo lý lớn: “Đã tới rồi, thì cứ nằm xuống đi.”
Vì vậy, cô chẳng do dự mà nằm xuống chiếc sofa, thở dài một hơi thật sâu.
Ở các nước Âu Mỹ, vóc dáng cô xem như nhỏ nhắn. Nằm trên chiếc sofa lớn này vẫn còn dư chỗ. Cô thoải mái duỗi tay chân, thả lỏng cả người.
Không rõ từ lúc nào cô chìm vào giấc ngủ say – rồi bắt đầu gặp ác mộng.
Cô như bị đè nặng trong mộng cảnh, từng vòng từng vòng u tối quấn lấy.
Một bé gái bị nhốt một mình trong căn phòng tối om. Trước đó, là tiếng trêu chọc, chế nhạo cùng những cú đá, cú đấm của người anh kế – Chu Hàn Phi.
— “Bốp!” – Một cái tát giáng thẳng vào má cô.
Lỗ tai vang lên âm thanh ong ong không dứt, mắt hoa đầu choáng, trời đất quay cuồng.