Một lúc sau, Chu Tích Tuyết rút tay về, cười khúc khích nhìn Cận Dập:
“Được rồi, ăn cơm đi.”
Người đối diện không lên tiếng, ánh mắt khẽ cau lại, tựa như đang bày tỏ sự bất mãn.
Cận Dập cảm thấy chưa thỏa mãn. Cảm giác “yêu thương” này vừa mới nhen nhóm đã bị rút đi, khiến anh bất giác sinh ra một cảm giác trống rỗng và bất lực, đặc biệt là tại những nơi cô vừa chạm tới.
Anh không muốn thừa nhận rằng mình đang dần mê luyến cảm giác đó. Bởi vậy, anh cũng không dám tưởng tượng: nếu một ngày kia anh mở lồng sắt đang giam giữ chú sóc nhỏ này, liệu cô có lập tức biến mất vào khu rừng kia, một đi không trở lại?
Nhưng nếu anh mãi mãi không mở chiếc khóa trên chiếc lồng ấy thì sao?
Phải, anh hoàn toàn có thể làm vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT