Trên thực tế, vì tụt huyết áp dẫn đến cơn choáng ngắn, Chu Tích Tuyết tuy không thể phản ứng gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ xảy ra xung quanh.

Lúc này, thân thể cô như bị giam trong một chiếc hộp trong suốt không thể thấy cũng chẳng thể chạm vào, lơ lửng giữa không trung, dập dềnh như những gợn sóng.

Bên tai, cô nghe thấy hơi thở nặng nề, như thể một con dã thú đang hít hà thật kỹ con mồi sắp nuốt trọn, xác định vị trí vừa miệng để cắn.

Cùng lúc đó, hơi thở ẩm ướt lẩn quẩn quanh chóp mũi khiến cô bất giác liên tưởng đến những cơn mưa mùa xuân ở Cảng Thành—ẩm ướt, bức bối và dính nhớp.

Kỳ lạ là, xen giữa luồng khí ẩm thấp đó, cô lại ngửi thấy hương kẹo nhè nhẹ, thơm mát như dưa hấu. Có lẽ do đang đói quá nên cô sinh ra ảo giác—lúc này, một viên kẹo ngọt sẽ cứu rỗi được cô.

Chẳng bao lâu sau, cô bị người ta vác lên vai, bụng ép sát lên bả vai rộng, mái tóc dài theo từng bước đi mà vẽ thành một đường cong mềm mại.

Tiếng bước chân vang vọng rõ ràng trên nền đá cẩm thạch, đế giày cứng gõ lên sàn, từng tiếng từng tiếng vọng dội trong không gian lạnh lẽo của tòa lâu đài cổ.

Khi Chu Tích Tuyết tỉnh lại, cô vẫn còn ở trong đại sảnh của lâu đài, xung quanh không một bóng người.

Cảnh tượng trước mắt khiến cô hoài nghi liệu vừa rồi có phải chỉ là một giấc mơ.

Sau khi mắt thích nghi với bóng tối, cô lập tức chú ý tới rổ hoa quả và vài món ăn đặt trên bàn trà. Không kịp suy nghĩ gì, cô vội vàng lồm cồm bò tới, vừa bò vừa nhào vào ăn.

Cô ngấu nghiến hết một quả chuối, chưa đủ, ăn thêm quả nữa. Rồi lại cầm cả chùm nho, từng viên một nhét vào miệng.

Tim đập nhanh dần bình ổn lại, lượng đường trong máu tăng lên giúp cô lấy lại sự tỉnh táo. Hô hấp trở nên ổn định, cơ thể thôi run rẩy. Tuy vẫn còn đói, nhưng cảm giác khó chịu đã thuyên giảm rõ rệt.

Lúc này, cô mới có tâm trí để quan sát bố cục toàn bộ lâu đài.

Dù không bật đèn, bên trong lâu đài cũng không đến mức tối đen không thấy năm ngón tay. Đại sảnh rộng lớn quá mức, trống trải và yên ắng đến đáng sợ, khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề.

Cô đang đứng chính giữa đại sảnh, ánh đèn chùm pha lê phản chiếu lên bức tường đổ bóng như những chiếc chân nhện đang rình rập, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống khiến người ta không kịp phản ứng.

Tuy không bật đèn, ánh sáng đỏ bên ngoài chiếu qua cửa kính hắt vào, khiến bầu không khí bên trong càng thêm quỷ dị.

Do yếu tố thời gian xây dựng từ lâu đời, rất nhiều lâu đài cổ thường gắn với những truyền thuyết ma quái hay hồn phách vất vưởng.

Nói nôm na, cảm giác nơi này giống hệt một kiểu "nhà ma" phong cách Trung Hoa cổ xưa.

Trùng hợp là Chu Tích Tuyết rất thích đi nhà ma, nên với kiểu bối cảnh kinh dị thế này, cô lại thấy quen thuộc vô cùng.

Hầu hết các nhà ma thương mại đều cố tình tạo dựng bầu không khí đáng sợ bằng các loại ánh sáng và âm thanh phụ trợ. Nếu đột ngột có NPC xuất hiện hù dọa, nó sẽ kích thích tuyến thượng thận, khiến người chơi hét toáng lên, tạo cảm giác rất kích thích.

Vì thế—tòa lâu đài này, rốt cuộc có thứ gì đang ẩn náu?

Còn vị hôn phu của cô, Cận Dập—rốt cuộc là người thế nào?

Hàng loạt nghi vấn hiện lên trong đầu, như một kho báu thần bí đang chờ được khai quật khiến cô không khỏi cảm thấy hưng phấn.

Chu Tích Tuyết rất bình tĩnh. Người thích không khí ly kỳ kinh dị luôn có một điểm chung—họ thích tìm manh mối để giải đố.

Trước đây cô từng một mình đi qua không biết bao nhiêu kiểu nhà ma: từ cổ trạch Trung Quốc, bệnh viện bỏ hoang, khách sạn ma, cho đến những màn tra tấn bằng cưa điện kinh hồn...

Hầu hết các nhà ma đều có chung một bối cảnh: từng xảy ra thảm án hoặc tai nạn kinh hoàng.

Nếu bầu không khí đã dựng lên, thì chắc chắn phải có "quỷ" hay oan hồn NPC xuất hiện để đẩy câu chuyện đi xa.

Chu Tích Tuyết không tin trên đời có ma hay linh hồn—ít nhất là cô chưa từng gặp bao giờ.

Khi bước vào những nhà ma và đối mặt với các NPC giả ma giả quỷ, cô luôn bình tĩnh đối diện, thậm chí có phần thương cảm với họ—dù sao cũng chỉ là những người kiếm sống vì miếng cơm manh áo.

Thế nên, cô luôn đối xử dịu dàng với họ, không la hét hay đánh đập, thậm chí còn nhắc nhở họ “cẩn thận kẻo té”.

Thực tế thì, phần lớn cảm giác kinh dị đều bắt nguồn từ bóng tối và sự không biết trước. Con người quá giỏi tưởng tượng, tự vẽ ra nỗi sợ cho chính mình.

Chỉ cần bật đèn lên, cả căn nhà sẽ lập tức mang sắc thái ấm áp. Tất cả những suy nghĩ đáng sợ cũng sẽ tan biến.

Đèn ngoài vườn đã bật, chứng tỏ hệ thống điện trong trang viên vẫn hoạt động.

Thông thường, công tắc điện sẽ được lắp đặt trên tường.

Vì ánh sáng quá yếu, Chu Tích Tuyết không nhìn rõ cấu trúc bên trong lâu đài, nên cô đành lần mò tìm công tắc đèn trên vách tường.

“Rắc!”

Dưới chân cô dường như giẫm phải thứ gì cứng, phát ra âm thanh chói tai.

Không hoảng hốt, cô cúi xuống nhặt vật đó lên.

Là một khối kim loại, thoạt nhìn giống như khớp nối của người máy?

Nhưng lại không hoàn toàn giống, vì quá nhỏ. Trên sàn còn rơi lả tả vài linh kiện bằng kim loại.

Những thiết bị cơ khí hiện đại xuất hiện trong một lâu đài cổ kính thế này khiến cô cảm thấy có gì đó rất lệch pha, bất thường đến khó hiểu.

Cô sờ thử bề mặt—mịn bóng, không có vết xước. Cô thử bẻ khớp nối, phát hiện chúng còn rất linh hoạt. Không rõ thứ này dùng để làm gì, cô tạm đặt nó lại vị trí cũ rồi tiếp tục lần mò công tắc đèn.

Nhưng đúng lúc đó, Chu Tích Tuyết cảm thấy một cảm giác rõ rệt—cô đang bị ai đó nhìn chằm chằm.

Cái nhìn lạnh lẽo xuyên thấu như tia X, khiến da cô nổi gai ốc.

Là Cận Dập sao?

Theo lẽ thường, nếu chủ nhà không hoan nghênh người lạ, họ sẽ ra mặt ngay—dù là đuổi nhẹ nhàng hay cư xử thô bạo, chắc chắn sẽ không để người ngoài chiếm chỗ lâu như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play