Điều khó tin là tòa lâu đài ấy lại được bảo tồn gần như hoàn hảo đến vậy.

Nhưng những vệ sĩ đi cùng Chu Tích Tuyết lúc này đột nhiên lộ vẻ lúng túng:

“Chết tiệt, giờ chúng ta nên làm gì đây?”

“Thì cứ đưa cô gái này vào là được.”

“Nhưng cửa chính đang đóng.”

“Cho dù mở ra... ai mà dám bước vào chứ? Bên trong chẳng phải là quái vật y như hắn sao, đều đáng sợ cả.”

“Oh, fuck!”

Chu Tích Tuyết đột nhiên có chút phấn khích, lòng hiếu kỳ cũng bắt đầu ngứa ngáy ngóc đầu dậy.

Trời mới biết, đối với một người mê mẩn mấy chương trình sinh tồn, phim kinh dị, điều tra tội phạm và thể loại truyện rùng rợn như cô, chuyện này có sức hấp dẫn đến nhường nào!

“Người đó rốt cuộc đã làm gì kinh khủng đến mức ấy? Còn nữa, bên trong là quái vật gì?” – Cuối cùng, Chu Tích Tuyết không nhịn được mà quay sang hỏi vệ sĩ bên cạnh.

Gã vệ sĩ da đen đeo dây chuyền mặt thánh giá nhìn cô từ trên cao như đánh giá một kẻ yếu đuối sắp chết, có vẻ thấy chẳng cần giấu diếm gì nữa, liền mở miệng:

“À, hắn thực sự là một tên điên đúng nghĩa! Là ma quỷ, là kẻ bị Thượng Đế nguyền rủa. Ai đến gần hắn rồi cũng sẽ gặp bất hạnh!”

Thông tin này khiến Chu Tích Tuyết bất ngờ. Cô không biết nhiều về vị hôn phu kia, thậm chí chưa từng gặp. Cô chỉ biết, mẹ hắn là người Trung Quốc, nên hắn mới có cái tên: Cận Dập.

“Thế còn ‘quái vật’ mà các anh nói là sao?” – cô hỏi tiếp.

Gã vệ sĩ da đen nhìn cô chằm chằm: “Cô thật sự không biết hay đang giả ngây?”

Chu Tích Tuyết thành thật lắc đầu.

Một gã vệ sĩ da đen khác chen vào: “Đủ rồi, nói với cô ta nhiều thế làm gì? E là cô ta cũng chẳng qua nổi đêm nay đâu!”

“Ý anh là sao?”

Chưa kịp trả lời, một trận gió mạnh bất ngờ thổi tới, mang theo cát sỏi quất rát da thịt, làm đám lá cây xung quanh xào xạc lay động.

Không khí trở nên âm u, ẩm lạnh, như thể trong rừng sâu có dã thú đang há miệng thở phì phò, khiến người ta nổi da gà.

Mấy gã vệ sĩ lập tức cảnh giác cao độ, rút súng lục ra, bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Chu Tích Tuyết thì khác. Cô tò mò quan sát xung quanh.

Bạn bè của cô ai cũng biết cô gan rất lớn. Mỗi lần đi nhà ma hay trò chơi thoát hiểm, người bị lôi đi mở đường đầu tiên luôn là cô.

Nhưng điều đó cũng hơi mâu thuẫn, vì trong các buổi tụ họp đông người, nhất là khi có mặt người lạ, cô thường là người ít nói nhất, thậm chí luôn tìm cách lẩn tránh.

Đúng lúc ấy, cánh cửa kim loại khổng lồ phía trước đột nhiên tự động mở ra.

Có lẽ do thiếu bôi trơn, trong quá trình vận hành, cửa phát ra tiếng "két két" đầy quái dị. Âm thanh vang vọng giữa vùng ngoại ô trống trải nghe chói tai đến rợn người, khiến người ta sởn cả tóc gáy.

Cô còn chưa kịp hỏi thêm điều gì thì đã bị ai đó phía sau thô bạo đẩy vào trong.

Lần này cô ngã rất mạnh, cả người đập xuống nền đá cẩm thạch lạnh toát, đau đến mức tưởng chừng xương cốt muốn vỡ vụn.

Cùng lúc đó, như miệng vực của một con quái thú vừa há ra đã lập tức khép lại, cánh cửa kim loại nặng nề cũng nhanh chóng đóng sầm lại, nuốt trọn lấy cô.


Đau quá.

Chu Tích Tuyết cố sức bò dậy từ mặt đất.

Cánh cửa phía sau đã đóng chặt. Cô ngồi bệt dưới sàn nghỉ lấy sức, khẽ xoa đầu gối bị đập đau.

Nền đá cẩm thạch quá cứng, dường như đã làm trầy xước cả hai đầu gối. Nhưng chút vết thương này, so với những gì cô từng trải qua trước kia, cũng chẳng đáng gì.

Mệt mỏi quá. Đói nữa.

Sau gần hai mươi tiếng di chuyển liên tục, cộng với sự mệt nhọc do tàu xe, Chu Tích Tuyết đã cạn kiệt thể lực. Cô vốn không béo, thậm chí còn gầy đến mức da bọc xương, lại có tiền sử thiếu máu và tụt huyết áp.

Đói đến mức tay chân run rẩy cũng còn đỡ, sợ nhất là ngất vì tụt huyết áp.

Chuyện như thế này trước kia cũng từng xảy ra rồi.

Cô ngồi đó chờ đợi, nhưng vẫn không thấy “quái vật” trong lời mấy tên vệ sĩ xuất hiện, liền ngẩng đầu lên quan sát bên trong tòa trang viên.

Cô bị cận nhẹ và có loạn thị, nhưng không quá nghiêm trọng.

Chưa kịp nhìn rõ xung quanh, một bóng đen nhanh như chớp bất ngờ lao tới, ép chặt cô lên bức tường lạnh lẽo phía sau, khiến mặt cô áp sát vào mặt đá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play