Chỉ cách một cánh cửa, Chu Tích Tuyết nghiêng người nhìn qua khe hở giữa hai cánh cửa, ánh mắt dõi về phía Simmons. May mà lần trước bị Cận Dập nhốt trong phòng, chiếc xích sắt khóa vẫn còn đặt ở cửa, nên lần này cô mới có cơ hội nhốt ngược Simmons lại bên trong.
Nghĩ lại, vừa rồi đúng là một màn thót tim nghẹt thở. Nếu bất kỳ chi tiết nào trong đó có chút sơ hở, thì bây giờ tình hình đối với cô chắc chắn sẽ vô cùng bất lợi.
Ban đầu, Chu Tích Tuyết tính dùng lý do dọn dẹp đồ đạc để lừa Simmons rời khỏi, nhưng không ngờ hắn một tấc cũng không rời mà bám theo cô. Bất đắc dĩ, cô đành phải đổi chiến lược.
Khi ánh mắt cô vô tình nhìn thấy chiếc rương trên nóc tủ quần áo, linh cảm chợt lóe lên, cô bèn bịa ra một cái cớ có đầy lỗ hổng, mà trong lòng cũng chẳng mấy chắc chắn.
Không ngờ, chỉ hai chữ “di chúc” thôi lại có sức hấp dẫn lớn đến vậy với Simmons.
“Mở cửa! Tao bảo mày mở cửa ra!” Simmons sau khi nhận ra mình bị cô chơi một vố đau điếng, lập tức giận dữ đến đỏ mặt tía tai.
Chu Tích Tuyết lau vội hàng nước mắt trên mi, lạnh lùng liếc hắn một cái:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play