Lần thứ hai đặt chân đến tòa biệt viện được canh phòng nghiêm ngặt này, tâm trạng của Chu Tích Tuyết đã khác hẳn so với lần trước. Cô ngồi trên xe do Cận Dập lái, tò mò nhìn ngắm xung quanh. Lần đó là buổi tối, còn lần này là ban ngày, tầm nhìn rõ ràng hơn nhiều. Khi tấm màn thần bí của bóng đêm được vén lên, cô phát hiện kiến trúc nơi này ban ngày trông cũng chẳng khác gì so với những công trình khác.
Trái lại, Cận Dập từ đầu đến cuối vẫn giữ bộ mặt lạnh như băng, hoàn toàn không để lộ chút cảm xúc. Thế nhưng, Chu Tích Tuyết lại cảm thấy mơ hồ rằng, dường như anh đang âm thầm tính toán và kiểm soát toàn cục.
Tiết đông chí đã qua, thời tiết ở vùng Mayor Loan càng trở nên lạnh giá hơn.
Thực ra, Chu Tích Tuyết không thích mùa đông lắm. Bởi vì vào mùa này, cô thường xuyên bị bệnh – nào là cảm lạnh, ho khan, viêm phổi thay nhau “ghé thăm”.
Thế nhưng, điều mâu thuẫn nằm ở chỗ: tên cô có chữ “Tuyết”, nên cô lại luôn mong được nhìn thấy tuyết vào mùa đông. Chỉ tiếc là ở Cảng Thành đã mấy chục năm rồi không có tuyết rơi. Muốn thấy tuyết, chỉ có thể đi nơi khác.
Từ đầu mùa đông năm nay, cô đã thấp thỏm lo không biết mình có bị bệnh như thường lệ không. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là – dạo này cô hoàn toàn không có dấu hiệu thiếu máu, huyết áp thấp cũng gần như không còn.
Chiếc xe chậm rãi chạy qua con đường lớn phủ đầy bóng râm. Hai bên đường là những hàng cây bồ đề vẫn vươn cành lá rậm rạp dù đang mùa đông.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play