Muốn nói lời xin lỗi, nhưng cô vẫn còn để lại dấu vết trên vai anh. Cắn rất mạnh, thậm chí còn rớm máu.
Chu Tích Tuyết cũng thấy ngại. Rõ ràng cô là người hưởng thụ, chẳng dùng đến bao nhiêu sức, vậy mà trên đầu gối lại lưu lại những dấu vết đáng ngờ. Nếu ai không biết mà nhìn vào, thật sự có thể tưởng cô vừa bị ai hành hạ tàn nhẫn vậy. May mà hôm nay mặc váy dài che được, nếu không mà để Lâm Mân thấy thì không tránh khỏi bị trêu ghẹo.
Nụ hôn từ đầu gối cô lan tỏa như thủy triều, trào dâng không thể ngăn cản. Mà hậu quả cũng giống thủy triều, lan ra cả ghế sô pha, làm thấm ướt một mảng lớn da thật màu đen.
Mãi đến khi kết thúc, Chu Tích Tuyết thở hổn hển, nắm lấy mái tóc ngắn đen nhánh của Cận Dập, nài nỉ anh:
“Không thể tiếp tục ở đây được.”
“Tại sao không thể?” – Anh hỏi.
Mấy ngày gần đây, Chu Tích Tuyết thường ngồi xem TV với dì và Lâm Mân ở chiếc ghế sô pha này, cùng nhau trò chuyện, xem phim. Còn tiểu Sid cũng hay bò trên thảm chơi đùa hoặc ngủ trưa ở đây.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT