Bữa tối hôm đó không chỉ có ba Lâm, mẹ Lâm, mà ngay cả đại thiếu gia Lâm gia cũng bị gọi về.

Hơn nữa, Thẩm Minh Yến cũng được giữ lại để “trấn an tình hình”. Thành ra, bữa cơm nhà họ Lâm đêm nay, đúng nghĩa là náo nhiệt chưa từng có.

Chỉ là cố tình đúng lúc này, Tư Sầm lại chậm rì rì chẳng chịu xuống lầu. Ba Lâm tức quá, đập mạnh một cái lên bàn, mặt sa sầm:
“Quá thể! Làm trưởng bối với khách chờ dài cổ thế này, nó coi ai ra gì hả?”

Mẹ Lâm ngồi bên cạnh khẽ nhíu mày, quay sang sai người hầu:
“Đi gọi Nhị thiếu gia xuống.”

Người hầu rối rít chạy đi.

Ba Lâm vẫn còn giận tím mặt:
“Tôi đã nói rồi! Đón cái thứ vô phép tắc từ ngoài kia về chỉ tổ rước phiền! Hôm nay dám đánh vỡ đầu công tử nhà họ Triệu, ngày mai có khi nó phóng hoả giết người cũng nên! Loại côn đồ này, từ gốc đã mục, giữ lại chỉ tổ bẩn nhà!”

Lâm mẫu nghe vậy chỉ lộ ra vẻ khó xử, Lâm Dĩ Lan vội vàng xen lời hoà giải:
“Ba đừng nói vậy mà… Dù gì cũng là máu mủ ruột thịt, Nhị ca chỉ là bên ngoài chịu khổ, nhất thời lạc đường, chúng ta khuyên nhủ dần, rồi anh ấy sẽ hiểu ra thôi.”

Lâm phụ hừ lạnh:
“Hiểu ra? Nó trở về tới giờ bắt nạt mày còn ít chắc? Mày còn bênh nó?”

Lâm Dĩ Lan nhỏ giọng:
“Anh ấy là Nhị ca con mà ba…”

Lâm Dĩ Kỳ — đại thiếu gia — nãy giờ chỉ ngồi cười như không cười, liếc nhìn Lâm Dĩ Lan:
“Ôi chà, Lan nhà ta vẫn ngoan ngoãn hiền lành như xưa.”

Lâm Dĩ Lan xấu hổ cười với anh trai, rồi xoay sang dỗ dành ,mẹ Lâm, mấy câu đã khiến bà dịu mặt hẳn ra.

Thẩm Minh Yến ngồi cạnh Lâm Dĩ Lan, cũng khéo léo hàn huyên đôi câu với Lâm phụ, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt đầy chiều chuộng mà nhìn cậu. Lâm Dĩ Kỳ đôi khi cũng góp lời, không khí trên bàn ăn nhanh chóng trở nên hoà thuận hơn.

Đúng lúc này, Tư Sầm từ trên lầu thong thả đi xuống, bắt gặp chính là cảnh cả gia đình quây quần vui vẻ ấm áp như vậy.

Hắn mặc một bộ đồ nhìn qua lòe loẹt vô cùng — lắc tay, vòng cổ, nhẫn đủ loại lấp lánh, như sợ người ta không biết hắn là “con nhà giàu mới phất”.

Nhưng khí chất là thứ khó giấu nhất — những thứ khoa trương đó mặc lên người hắn lại chẳng hề lố bịch. Ngược lại, gương mặt hắn như món trang sức đắt giá nhất, đè bẹp mọi thứ hoa hòe loè loẹt.

Hắn giống như sinh ra đã nên toả sáng như thế — càng chói lọi giữa đống phù phiếm.

Nhìn thấy Tư Sầm như thế, tim Lâm Dĩ Lan không hiểu sao như bị kim đâm, bàn tay giấu dưới bàn khẽ siết lại.

Ba Lâm hừ lạnh:
“Gây hoạ còn chưa đủ tỉnh ra! Một bữa cơm mà cũng phải ba lần bốn lượt sai người mời, đây là cái gọi là giáo dưỡng của mày hả?”

Tư Sầm nhìn lướt qua những ánh mắt đang dồn cả về mình, khoé môi nhếch lên:
“Xin lỗi nhé, tôi từ nhỏ mẹ đẻ sinh ra nhưng không có cha dạy dỗ, cho nên đúng thật chẳng ai dạy tôi ‘giáo dưỡng’ là cái gì.”

Ba Lâm nghẹn họng, mặt tái mét:
“Đồ… đồ bất hiếu! Mày dám hỗn xược thế với ta à!”

Thấy tình hình sắp nổ ra lần nữa, Lâm Dĩ Lan bày ra gương mặt khổ sở như muốn khóc. Thẩm Minh Yến liền mở miệng hoà giải:
“Bác trai  đừng giận, người trẻ tuổi tính tình bồng bột cũng dễ hiểu mà, cứ từ từ nói chuyện.”

Nói rồi, hắn nhìn Tư Sầm, trong mắt mang theo chút phức tạp.

Hắn coi như hiểu ra rồi — tên Tư Sầm này đúng là đầu gấu, ai chọc là làm tới nơi, chẳng buồn giấu diếm. Cái kiểu một lời không hợp liền lật mặt này lại đúng là khắc tinh của kiểu người sĩ diện như ba Lâm.

“Là Tư Sầm đúng không? Ngồi xuống đi. Bác trai, bác gái, rồi cả đại ca đều vì em mà về đây, em cũng đừng có thái độ như vậy.”

Tư Sầm liếc Thẩm Minh Yến một cái, không nói gì, kéo ghế ngồi xuống.

Thẩm Minh Yến thở ra nhẹ nhõm — may mà hắn còn chịu nể mặt, chứ không thì chẳng biết chừng lại buông ra câu nào kinh thiên động địa nữa.

Nói thật, cái kiểu ngang ngược bất cần của Tư Sầm, ném ra xã hội còn tạm, chứ đặt vào mâm cơm gia tộc thế này đúng là không ai chịu nổi.

Vừa mới yên ổn được hai miếng cơm, ba Lâm đã nghiêm mặt, đi thẳng vào chuyện chính:
“Chuyện mày đánh con trai Triệu gia, nói ra chẳng hay ho gì. Ngày mai mày phải tự đến xin lỗi, thế là xong!”

Tư Sầm nghe xong, cầm đũa quăng “cạch” lên bàn, nửa cười nửa không:
“Tôi đi xin lỗi nó? Ông chắc chứ?”

Hắn khoanh tay, giọng đầy mỉa mai:
“Nó đứng trong nhà này, chỉ vào mặt tôi chửi tôi là đồ ‘hỗn tạp’, còn nói tôi sống không bằng chó gác cửa nhà nó. Ông cũng thấy tôi nên xin lỗi nó à?”

Ba Lâm sầm mặt lần nữa, Thẩm Minh Yến cũng hơi giật mình.

Lâm Dĩ Lan khẽ thì thầm:
“Sao lại vậy được… Triệu Tư Ý trước giờ đâu phải loại người đó…”

Thẩm Minh Yến nhìn chằm chằm Tư Sầm, ánh mắt như mũi dao:
“Cậu nói thật chứ? Triệu Tư Ý thực sự nói thế?”

Tư Sầm lười đáp, chỉ liếc qua Lâm Dĩ Lan rồi bất ngờ nở nụ cười, mắt nhìn thẳng Thẩm Minh Yến:
“Cậu đoán xem?”

Thẩm Minh Yến: ……

Ba Lâm đập bàn quát:
“Tư Sầm! Đừng giỡn kiểu đó ở đây!”

Tư Sầm lơ đễnh nhún vai:
“Ờ, được thôi. Mai tôi đi xin lỗi.”

Nhanh vậy? Dễ nghe vậy?

Dựa theo “phong độ” từ lúc về tới giờ, lẽ ra nó phải làm ầm lên, đòi thêm tiền hay vòi quà mới chịu xuống nước chứ? Lâm phụ thoáng cau mày.

Đúng lúc ấy, Tư Sầm đẩy đĩa ra, đứng dậy ra chiều chán ngán, chẳng buồn động đũa thêm.

“Đứng lại!” — Lâm Dĩ Kỳ bỗng cất giọng, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tư Sầm.

Tư Sầm quay lại, bắt gặp ánh mắt đó, hừ lạnh:
“Tôi làm gì mà loạn? Tôi sẽ ngoan ngoãn làm theo lời ba với anh dạy dỗ, không để Lâm gia mất mặt. À, đúng rồi — tôi ngoan vậy, cái xe tôi coi hôm trước, đại ca cho tôi mua nhé?”

Lâm Dĩ Kỳ hơi sững người. Nhà họ Lâm ba cha con, gương mặt na ná nhau: đẹp, nhưng lạnh lùng. Trước kia chưa biết Dĩ Lan không phải ruột thịt, hắn từng băn khoăn — rốt cuộc cậu em thất lạc này giống ai?

Nhưng khi thật sự đón Tư Sầm về, hắn nhìn kỹ lại — vẫn khó tìm ra nét nào quá giống cha mẹ hay bản thân.

Chỉ là… gương mặt đó đẹp quá mức, đẹp đến vô thực. Nếu không phải tận ba lần xét nghiệm ADN, hắn cũng chẳng tin đây là ruột thịt.

Nhưng giờ nhìn kỹ, nụ cười ngông nghênh kia, ánh mắt kia — lại mơ hồ có bóng dáng ba Lâm mẹ Lâm thấp thoáng.

Khoảnh khắc đó, LâmDĩ Kỳ bỗng thấy cảm giác khó tả nổi lên.

Huyết thống — đúng là có ma lực thật.

Lần thứ hai đòi thứ đồ xa xỉ — mà Lâm Dĩ Kỳ lại không thấy phản cảm như lần trước.

“Chỉ cần em ngoan, thì không phải không được.”

Chính hắn cũng bất ngờ khi nghe mình buột miệng nói ra câu đó.

Lâm Dĩ Lan cắn môi, giấu tay dưới bàn, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay.

Tưởng Tư Sầm sẽ bật cười thích thú — nhưng hắn chỉ sầm mặt, không nói gì, quay lưng bỏ đi thẳng.

【 Ký chủ, nhân vật của ngài lệch quỹ đạo rồi, giá trị độ lệch đang dao động, ngài làm gì vậy? 】

Tư Sầm cắn răng: 【 Tao làm gì mày không thấy à? Tao đang chơi theo cốt truyện đây này! 】

Hệ thống 999, thật ra, đúng là… ngốc hết chỗ nói. Ký chủ chẳng làm gì sai — mọi thứ đều “đúng kịch bản” như nguyên chủ lẽ ra phải làm.

Nhưng, không hiểu sao, từng bước tiến triển này — lại cứ như đang lệch đi đâu mất rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play