Thẩm Hạc Tuyết vô thức lẩm bẩm:
“Gì mà… mùi hương…”
Tư Sầm “Hử?” một tiếng, nhìn biểu cảm đối phương, liền vô thức đưa tay vân vê một lọn tóc của mình.
“Mùi trên tóc à? Dầu gội ở phòng khách đấy, mùi cam quýt. Chú thích không? Chẳng phải chú cũng dùng loại đó sao?”
Nói xong còn rướn người lại gần, nghiêng đầu ngửi thử tóc Thẩm Hạc Tuyết.
Thẩm Hạc Tuyết: … Cho nên… thật sự không phải thuốc mê gì sao? Thế tại sao bản thân lại cảm thấy như bị mê hoặc, không thể kiểm soát nổi?
Còn nữa, Tư Sầm thật sự không coi anh như một người tàn tật hay sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play