Cậu bé không nói gì thêm, chỉ để đầu ngón tay chậm rãi day nhẹ giữa huyệt đỉnh đầu và thái dương. Tóc mềm lướt trên da, phát ra những tiếng sột soạt rất khẽ.
Âm thanh nhỏ xíu ấy còn dễ chịu hơn bất cứ bản nhạc ru ngủ nào mà Trần Hĩ vất vả lục tìm — như một loại ASMR đặc biệt, chỉ dành riêng cho người đang lắng nghe.
Thẩm Hạc Tuyết cũng không biết mình ngủ thiếp đi từ khi nào.
Đến lúc chợt tỉnh dậy, ánh sáng trong phòng đã thay đổi, rõ ràng đã ngủ khá lâu. Mấy hôm nay vì đau đầu mất ngủ triền miên, vậy mà lần này chợp mắt một giấc lại cảm giác nhẹ nhõm hơn phân nửa, cơn đau cũng dịu đi rất nhiều.
“Anh tỉnh rồi à?”
Tiếng gọi nhỏ kéo ánh mắt Thẩm Hạc Tuyết về phía cuối sofa — cậu bé đang ngồi xếp bằng, đôi mắt cong cong, nhìn anh vui vẻ.
Thẩm Hạc Tuyết khẽ “ừ” một tiếng, hơi ngạc nhiên nhìn mái tóc cậu — vàng óng nổi bật, rõ ràng khác hẳn trước kia. Lúc nãy mệt quá, anh còn chưa kịp để ý, giờ nhìn kỹ mới phát hiện ra màu tóc đổi rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT