Cô ấy đã nhìn thấy gì?
Đứng ở đầu hẻm, Lộc Kim Triều chăm chú nhìn vào trong ngõ, nơi Sầm Đóa vẫn giữ nguyên tư thế trồng cây chuối.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây...
Sáu giây! Bảy giây! Tám giây!
Sầm Đóa không nhúc nhích.
Mãi đến đúng hai mươi giây sau, cái bóng cứng đờ ấy mới khẽ lay động một cách không tự nhiên, giống như vì giữ tư thế đó quá lâu khiến máu dồn lên não, không thể kiểm soát cơ thể, cô ta khó nhọc đứng thẳng dậy.
Người đứng ở đầu hẻm vẫn tiếp tục quan sát, không ai lên tiếng, cũng chẳng ai gọi tên Sầm Đóa.
Chỉ đến khi cô ta cầm cây hương cắm dưới đất bước ra ngoài, mọi người thấy trạng thái cô ấy không khác gì so với lúc vào, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào rồi hỏi:
“Vừa rồi sao cô lại nhìn lâu như vậy?”
Sầm Đóa nghe vậy thì sững người:
“Lâu lắm à?”
“Dù sao thì cũng không ngắn. Cô đã thấy gì sao?”
Cây hương vẫn được cô nắm trong tay. Trên gương mặt cô thoáng hiện vẻ hoang mang, như thể đang nhớ lại cảnh tượng mình đã thấy khi hương tràn đầy trong khoang mũi. Sắc mặt cô hiện rõ vài phần sợ hãi, chậm rãi mở miệng đáp:
“...Hình như tôi thấy rất nhiều bóng người. Bức tường biến mất, thành một con đường. Trên con đường đó có rất nhiều cái bóng, tôi thấy được bọn họ, mà họ cũng thấy tôi.”
Giọng Sầm Đóa đột nhiên ngừng lại vài giây, rồi mới nói tiếp: “Lúc đó tôi hoảng sợ, không ngờ thật sự sẽ thấy… những thứ đó. Đầu óc tôi trống rỗng.”
“Có lẽ một lúc sau, tôi mới nhớ lại lời trong sách, rồi vội vàng đứng dậy.”
Có gì đó không ổn.
Lộc Kim Triều nhìn vẻ mặt vẫn còn vương chút sợ hãi của Sầm Đóa — thoạt nhìn thì đúng là phản ứng nên có sau khi gặp hiện tượng siêu nhiên. Nhưng... có gì đó không đúng.
Sầm Đóa kể rất ngắn gọn, chỉ vài câu là hết chuyện mình vừa trải qua. Trên thực tế, nghi thức gọi ma của cô ta cũng rất ngắn, mọi người đều đã chứng kiến toàn bộ quá trình. Lời cô ta nói ra nghe qua thì có vẻ hợp lý.
Nhưng — Lộc Kim Triều cho rằng, Sầm Đóa đang nói dối.
Ít nhất, cô ta đã không nói hết sự thật.
Cô ta cố tình dùng lời lẽ mơ hồ để lướt qua, không nói chi tiết, thậm chí chỉ dùng cụm từ “bị dọa sợ” để mơ hồ mô tả cảm xúc lúc ấy.
Chẳng lẽ, cô ta đã nhìn thấy thứ gì đó không thể nói ra?
Hai mươi giây trọn vẹn, kết quả chỉ là nhìn thấy vài bóng người, bị dọa sợ rồi hết? Sao có thể chứ!
Lâm Sơ Nguyệt đến giờ vẫn còn bị kẹt trong căn phòng kia kia mà.
Không ổn, hoàn toàn không ổn.
Sầm Đóa nói rằng cô ta thấy những cái bóng, và những cái bóng ấy cũng thấy cô ta. Nhưng cô ta thực sự đã đứng dậy kịp thời sao?
Những kẻ qua đường đó — liệu có kẻ nào đã xem cô ta là một đứa trẻ sắp đầu thai, rồi nhập vào người cô ta không?
Không ai biết được.
Lộc Kim Triều liên tục cảnh giác trong lòng, khi di chuyển đến địa điểm gặp ma tiếp theo, cô cố ý đi ở phía cuối đoàn, giữ khoảng cách với Sầm Đóa.
Ngoài cô ra, Giang Ánh Chi cũng làm y như vậy.
“Cô cũng khôn đấy.” Ở cuối hàng, Giang Ánh Chi khẽ nói.
Tâm trạng cô ấy vô cùng tồi tệ — cũng dễ hiểu thôi, ai trong số bọn họ mà rút phải lá thăm như cô ấy thì cũng chẳng khá hơn được.
Lộc Kim Triều không lập tức đáp lời, mà Giang Ánh Chi cũng chẳng định đợi cô trả lời, chỉ như đang trăn trối mà nói với cô:
“Cái phó bản này... tốt nhất là nên tránh xa cô ta ra.”
“Nếu sau này cô gặp lại Lâm Sơ Nguyệt, mà cô ấy còn sống được đi ra ngoài, nhưng sắp chết rồi, cô có thể ở lại bên cạnh cô ấy thêm một lát. Trên người cô ấy có một món đồ rất tốt. Nếu có thể cứu được cô ấy để đổi lấy món đó thì quá tốt.”
“Nếu không cứu được, thì cũng cố mà lấy cho bằng được.”
Lộc Kim Triều càng nghe càng cảm thấy là lạ, cô ngắt lời Giang Ánh Chi hỏi:
“Tại sao lại nói những lời này với tôi?”
Điều này không giống với quan điểm mà Giang Ánh Chi vẫn luôn nhấn mạnh — rằng giữa các hành khách không hề có tình nghĩa gì, chỉ có sự sống còn của chính mình.
“Vì tôi chắc là mình sắp chết rồi.” Giang Ánh Chi ngẩng đầu, nhìn Lộc Kim Triều.
“Nếu tôi còn có hy vọng sống, tôi sẽ không nói với cô những chuyện này. Nhưng đã sắp chết rồi... thì coi như làm một việc tốt trước khi chết vậy.”
“Dù tôi cũng không hiểu tại sao mình lại gặp phải những chuyện này nữa.”
Dù nghĩ thế nào, Giang Ánh Chi cũng không tài nào hình dung ra được cách để an toàn rời khỏi nơi này.
Cô chỉ là một hành khách bình thường, mới trải qua hai trạm dừng, chưa thể coi là kỳ cựu gì, người duy nhất có thể giúp cô — Lâm Sơ Nguyệt — thì lại đang bị nhốt trong phòng.
Cô hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Trước khi chết, cô cũng không ngại tiết lộ một vài tin tức cho Lộc Kim Triều — người mà cô thấy khá thuận mắt.
Lộc Kim Triều nhìn cô, hỏi:
“Nếu sau này cô không chết, mà tôi gặp nguy hiểm, cô có sẵn lòng cứu tôi không?”
Giang Ánh Chi chớp chớp mắt: “Chắc là không đâu. Dù sắp chết rồi, tôi cũng chưa từng có ý định hy sinh bản thân vì người khác.”
“Vậy nếu…” Lộc Kim Triều dừng bước, quay đầu nhìn Giang Ánh Chi. Vẻ mặt cô không còn là sự dịu dàng vô hại như trước nữa, mà trở nên trầm tĩnh. Giọng điệu không cao, nhưng lại mang theo sự kiên định khó tả.
“Nếu tôi nói, tôi có một cách... có thể giúp cô hoàn thành nhiệm vụ thì sao?”
“Vì cách đó... cô sẵn sàng trả giá đến mức nào?”
Giang Ánh Chi ngẩn người, nét mặt cô ấy ngưng đọng vài giây, rồi mới hơi mơ hồ lên tiếng:
“Cô... vừa nói gì cơ?”
Ngay sau đó, giọng cô ấy đột nhiên trở nên gấp gáp:
“Cô có cách thật sao?”
“Là cách gì?!”
“Không phải cách tốt lành gì.” Vẻ mặt Lộc Kim Triều vẫn không thay đổi: “Nhưng dù sao... vẫn là một cách.”
“Phải trả giá thế nào... tôi đều chấp nhận. Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, đừng bắt tôi chết, những thứ khác... tôi nghe cô hết.”
Trước mặt kẻ tuyệt vọng mà đưa ra một tia hy vọng — người ta có thể vì thế mà làm đến mức nào?
Lộc Kim Triều bây giờ đã tận mắt chứng kiến rồi.
Nhưng cô sẽ không dễ dàng tin ngay, mà hỏi lại:
“Sao tôi biết cô đang không lừa tôi chứ? Không lật lọng?”
Giang Ánh Chi do dự một chút, rồi lấy ra tấm vé tàu của mình.
“Thông thường thì vé tàu sẽ không mất, cũng không thể bị cướp, nhưng nếu tự nguyện đưa cho người khác, thì là ngoại lệ.”
“Đương nhiên, cầm được vé của người khác thì cũng chẳng có tác dụng gì. Thứ duy nhất có thể làm là...”
“Xé bỏ.”
Lộc Kim Triều đã hiểu.
“Nhưng vé tàu ấy, đợi về lại đoàn tàu thì cô phải trả lại tôi.” Giang Ánh Chi ngập ngừng nói: “Nếu sau này chúng ta còn bị phân vào cùng một trạm, thì chỉ cần không vượt quá giới hạn, tôi có thể nghe theo cô. Nhưng vé tàu không thể luôn đưa cho cô giữ được.”
Lộc Kim Triều có thể chấp nhận điều đó: “Vậy thì cứ thế đi.”
Cô nhận lấy tấm vé, dưới ánh mắt sốt ruột của Giang Ánh Chi, Lộc Kim Triều nhìn về phía ven đường.
Kết cấu khu phố người Hoa này không phức tạp, con đường mà họ đang đi chính là đường lúc đến, khi đó Lộc Kim Triều đã quan sát qua một lượt.
Lúc này, phố người Hoa đã bật thêm nhiều đèn hơn khi nãy, nhưng ánh sáng ấy cũng không đủ để soi sáng hẳn con phố.
Trong bầu không khí lờ mờ, giọng nói của Lộc Kim Triều cũng trở nên trầm thấp:
“‘Phụ nữ mang thai’ — là chỉ gì?”
“Là người phụ nữ đang mang trong mình một sinh mệnh.”
“Vậy để hoàn thành nhiệm vụ, cô chỉ cần để bản thân mang trong mình một sinh mệnh là được rồi, đúng không?”
Giang Ánh Chi cau mày, biểu cảm đầy nghi ngờ:
“Tôi không hiểu ý cô... tôi căn bản không thể trong thời gian ngắn...”
Ánh mắt của Lộc Kim Triều lướt qua người cô ta, nhìn về phía ven đường: “Tại sao nhất định phải là của mình?”
Ở đó có một ổ chó hoang vừa mới sinh con, mấy con chó con nhìn có vẻ rất khoẻ mạnh.
Ánh mắt của Giang Ánh Chi theo hướng của Lộc Kim Triều nhìn sang, sau đó, cô nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ, chẳng mang theo chút cảm xúc nào:
“Chỉ cần trong tử * của cô có một sinh linh, đó chẳng phải đã là ‘phụ nữ mang thai’ rồi sao?”