Nhìn về phía xa, dãy núi trùng trùng điệp điệp, vạn lớp nghìn tầng, ánh nắng ấm áp nghiêng chiếu lên sườn núi, từng mảng mây trôi lững lờ, sương mù nhè nhẹ giăng phủ.
Trên đỉnh núi, chùa Vân Trung cao ngất, đài tọa hóa giữa trời, lửa lớn bốc lên ngùn ngụt, như một đóa sen Phật nở rộ giữa sương mù mênh mang. Những cánh sen lượn lờ, từng chút từng chút nuốt trọn bóng dáng vị lão tăng đang ngồi cúi đầu bất động.
Tất cả cao tăng trong chùa đều vây quanh bên đài, cúi đầu tụng kinh, tiếng Phạn âm trầm trầm hòa cùng chuông sớm mõ chiều, lan xa khắp núi, chậm rãi gõ nhè nhẹ vào lòng Tông Sóc.
Hắn đứng dưới tàng cây xanh mướt, cách đài tọa hóa và đám tăng nhân một đoạn, nhìn ngọn lửa đang cháy, ánh mắt dõi theo bóng lưng của lão hòa thượng dần dần tan vào hư vô.
Dù đã bao nhiêu năm trôi qua, Tông Sóc vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp sư phó—lão hòa thượng tay cầm gậy trúc, chân mang giày cỏ, đứng giữa núi xanh rừng thẳm, hướng về đứa trẻ không nhà để về là hắn khi ấy, mỉm cười vẫy tay: “Về sau ngươi chính là đệ tử ta, gọi ta là đại sư phó.”
Mà khi đó, đứa trẻ cả người đầy thương tích, bị sói vây quanh, đã ở trong ngôi chùa này trụ lại suốt mười năm.
Chùa cổ gạch xanh ngói trắng, thiền phòng đơn sơ tĩnh mịch, đã che chở cho hắn khỏi bao cơn gió bụi nhân gian, cho hắn một con đường để thở. Mãi đến khi triều đình phong ba nổi lên, chùa cũng không giữ nổi vị hoàng tử thiếu niên sắp trưởng thành—Hách Liên Tông Sóc, đành để hắn cầm binh xuất chinh, dấn thân vào núi xương biển máu, để thiên hạ biết đến hắn, cũng run sợ vì hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT