Trường Sinh Điện lượn lờ hương khói, Liên Sinh lặng lẽ nhìn Tông Sóc, hương nến trong tay hắn đã cháy gần hết, mà Tông Sóc vẫn chưa đưa tay tiếp lấy.
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền vào tiếng người náo loạn, “Tông Sóc! Tông Sóc! Ngươi ở đâu vậy? Có cạo đầu không đó!”
Gọi một hồi, chẳng thấy ai trả lời, A Đồng giận đến dậm chân bình bịch, móng vuốt cào “roẹt roẹt” lên chân tường, tai gần như dựng đứng lên.
Nơi này hương khói trầm tĩnh, nhưng A Đồng men theo mùi mà tìm đến, chỉ là vào đến rồi thì khứu giác không còn linh nữa, đành phải hét lên gọi thử.
Tông Sóc nghe giọng, quay đầu nhìn lại, ánh nắng bên ngoài rọi qua cửa điện loang lổ sáng tối, giọng thiếu niên theo đó ùa vào, khiến căn phòng nặng nề này như bừng sáng. Vẻ mặt hắn dịu đi trong khoảnh khắc.
Liên Sinh trông thấy liền hiểu, rốt cuộc cũng mỉm cười, hài tử bọn họ gặp được một người tốt, sinh khí bừng bừng, khiến người ta nhìn mà thương mến.
Lúc này, hắn đưa đoạn hương cuối cùng còn chưa cháy hết vào tay Tông Sóc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT