Nhân gian, đất Định Bình phủ. Ngoài thành là lầu môn cao vút nguy nga, bên trong thì phồn hoa như gấm, thương nhân qua lại tấp nập, náo nhiệt vô cùng.
Thiếu niên cõng chiếc tay nải còn hơi ướt, lộc cộc đập vào lưng, xoa xoa eo rồi đứng trước cửa thành, đôi mắt sáng rỡ, thần sắc đầy háo hức.
A Đồng hơi rung đôi tai, nghe tiếng người ồn ào từ trong thành vọng ra, lại ngửi được mùi cơm canh thoang thoảng lan trong gió. Bụng hắn lập tức “ục ục” một tiếng vang lên, hưng phấn tăng vọt.
Hắn chẳng nói chẳng rằng, cất bước chạy thẳng vào thành, đem những lời căn dặn kỹ càng của A Nạp về “quy củ nhân gian” ném sạch ra sau đầu, quên sạch sẽ!
Người trong thành qua lại như mắc cửi. Thủ vệ cửa thành thấy hắn chỉ là một tiểu hài nhi liền chẳng mấy để tâm, chỉ bởi hắn có gương mặt tuấn tú, liền lười biếng tựa người vào tường, ngáp một cái rồi thôi.
Thế là, thủ vệ tận mắt chứng kiến tiểu thiếu niên sinh khí dồi dào kia, vừa vào cửa thành được vài bước đã vui vẻ chạy vọt đến quầy hàng bán bánh bao thịt. Hắn ngẩng đầu nhìn ông chủ bụng tròn một lúc lâu, rồi chỉ tay về xửng bánh bao nóng hổi, rất lễ phép hỏi:
“Đại thẩm! Ta có thể ăn không? Ơm, cái này.”
Ông chủ sững sờ: “Gì cơ?”
Là một đại hán hơn năm mươi tuổi, lại để râu quai nón, đây là lần đầu tiên trong đời ông bị gọi là “đại thẩm”!
Bốn phía thực khách nghe xong liền phá lên cười, rối rít trêu đùa ông chủ bụng to giống như sắp sinh, bảo sao bị tiểu ca gọi nhầm.
A Đồng có hơi bối rối gãi đầu. Người có bụng to sắp sinh, A Nạp từng nói là “đại thẩm” mà? Nhưng thấy mọi người cười, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ giơ tay nhỏ chỉ tiếp vào xửng bánh bao trắng phau kia.
Ông chủ nhìn tiểu hài nhi trước mặt một thân lông mềm mịn quý giá, tóc tết gọn gàng, đuôi tóc còn buộc bằng dây lông mượt mà, không giống loại ăn quỵt chạy làng, nên dù là “đại thẩm” hay “đại nương”, ông cũng nhanh chóng gật đầu:
“Hắc u, được chứ, sao lại không được!” Vừa dứt lời đã bị đôi mắt sáng rỡ như sao của A Đồng chiếu đến, trong lòng ông khẽ “hoắc” một tiếng—tuấn tiếu! Lại thêm đôi má lúm xinh xắn kia nữa, đáng yêu quá chừng!
A Đồng cũng cao hứng không kém, chưa đợi ông chủ mở nắp xửng, bàn tay nhỏ đã vội vươn qua, vớ lấy một chiếc bánh bao thịt rồi nhét ngay vào miệng.
“Ai u, tiểu hài tử, cẩn thận nóng đó!”
A Đồng vừa ăn vừa gật gù, cảm thấy hương vị thật ngon! Vừa lòng lắm, liền quay người định rời đi.
“Ai! Tiểu tử! Còn chưa trả tiền bánh bao đấy!”
A Đồng bị gọi giật lại, miệng còn phồng căng, quay đầu ngơ ngác hỏi lại: “Tiền? Tiền gì cơ?”
Ông chủ đang xắn tay áo chuẩn bị “dạy dỗ” một phen, A Đồng mới giật mình ngộ ra.
“A! Ta biết rồi, là đá vụn đúng không!” Nói rồi liền xoay tay lục lọi tay nải, moi ra một nắm bạc vụn dính đầy mỡ bánh bao, ngón tay dài nhỏ giơ ra trước mặt ông chủ, định đưa hết cho xong.
Ông chủ béo trợn mắt thở dài: Đây là cậu thiếu gia nhà ai từ trên trời rơi xuống? “Hai văn tiền thôi, đồng tiền, ngươi biết cái gì là đồng tiền không?”
Thiếu niên nghiêng đầu, nghe không hiểu.
Cuối cùng, trên đường cái thành Định Bình, người ta thấy một thiếu niên tuấn mỹ vô song, chậm rãi đi trong thành, tay cầm xửng bánh bao to tổ bố, suýt nữa che lấp cả gương mặt.
A Đồng vì không có tiền lẻ, lại không chịu chiếm tiện nghi của ông chủ, nên bị nhét cho cả xửng bánh bao, giờ đứng ngơ ngác không biết làm sao. Đúng lúc ấy, hắn thấy một con chó vàng lớn trong ngõ đang bới rác kiếm ăn, gầy trơ xương, có vẻ đói lắm. Lập tức, hắn nảy ra ý hay.
Hắn đi đến đầu ngõ, đặt xửng bánh bao xuống, tay áo nhỏ quệt miệng, hít một hơi thật sâu, rồi… ngẩng đầu tru lên một tiếng dài!
Một tiếng vang dội, con chó vàng phe phẩy đuôi chạy tới.
Sau đó… cả thành cẩu, đều kéo đến!
Người canh cửa kinh ngạc: “A nha! Vừa rồi là tiếng sói gọi đàn đấy! Trong thành có sói ư?!”
Thủ vệ cửa thành đang lim dim ngủ bị tiếng tru dọa tỉnh, cầm giáo vội chạy vào trong thành. Chỉ chốc lát, người chạy tán loạn, chó nhà lũ lượt, cả thành Định Bình gà bay chó sủa!
Đến khi binh lính thủ thành theo tiếng sói tìm đến nơi, thì chỉ thấy trong một ngõ nhỏ vắng tanh, có một xửng sắt đựng bánh bao, và một bầy chó lớn nhỏ chen chúc bên nhau… ăn rất say sưa.
Cùng lúc đó, ngoài thành, một đội kỵ binh áo giáp nhẹ đang hành quân xuyên rừng. Một phó tướng chạy lên hỏi viên tướng trẻ cưỡi ngựa đi đầu, trầm mặc mà uy nghiêm:
“Tướng quân, phía trước là thành Định Bình, có cần dừng lại nghỉ ngơi không?”
“Không cần. Trời tối cắm trại ngoài trời là được.”
“Tuân lệnh.”
Chiếu chỉ hoàng đế ban xuống, ngoại tộc đang đóng quân biên cảnh, dòm ngó Trung Nguyên, tình hình căng thẳng. Tướng quân Trấn Quốc được lệnh đến Chiêu Thành trấn thủ biên cương, đội quân này chính là hỏa tốc chạy tới tiếp nhận binh quyền từ Trấn Quốc tướng quân Hách Liên mà người dẫn đầu, chính là Tông Sóc.
Tông Sóc không muốn dừng lại ở thành trấn nào trên đường, một phần vì tránh phiền toái, phần khác bởi lần đi nhậm chức này có chút ẩn tình, cần hành động mau lẹ.
Đội kỵ binh theo sau hắn đều là tâm phúc, kỷ luật nghiêm chỉnh, khí thế bừng bừng, theo sau đội ngũ còn có mấy con khuyển lang oai vệ.
Kể từ loạn Man tộc mười tám năm trước, từ triều đình đến dân gian, người người đều kính sợ lang thần. Những lão binh từng tham chiến năm ấy đều giữ kín miệng, chỉ nói nhờ có lang thần tương trợ mới thắng trận. Từ đó, quân đội triều đình đặc biệt huấn luyện Khuyển Quân chó săn chiến đấu, tướng lĩnh trong quân cũng rất chuộng nuôi chó.
Theo sau đội ngũ, chính là quân khuyển của Tông Sóc: một con toàn thân đen bóng, chỉ có bốn chân trắng như tuyết, tên gọi Ô Vân Đạp Tuyết. Bộ lông mượt như tơ, thân hình to lớn như sói, hung mãnh vô song, được mệnh danh là khuyển vương trong quân.
Thế nhưng hôm nay, con chiến khuyển vốn trầm ổn này bỗng dưng dừng bước, tai động nhẹ, không nói một lời, quay đầu dẫn theo mấy con khác rời đội, men theo một hướng khác mà đi.
Giáo úy đi sau nhận ra không còn nghe thấy tiếng chân chó, ngoảnh lại nhìn, vội vàng ghìm ngựa, lớn tiếng báo:
“Tướng quân! Hắc Phong bọn nó biến mất rồi!”
Tông Sóc kẹp chân giục ngựa quay đầu, quả nhiên phía sau không còn một bóng chó nào.
Sao có thể? Mọi người ngạc nhiên Hắc Phong là con nghe lời nhất, sao lại tự ý rời đội?
Khi đội người từ đường rừng nhảy ra đường quan, liền thấy Hắc Phong cầm đầu, mang theo cả đàn, không quay đầu lại mà phóng thẳng về hướng Định Bình thành.
Tông Sóc nhíu mày, quát lên một tiếng. Nhưng Hắc Phong chỉ ngoái đầu nhìn hắn một cái, rồi không thèm để ý, cúi đầu tiếp tục đi.
Trong lòng mọi người dâng lên nghi hoặc: trong thành xảy ra chuyện gì sao?
Tông Sóc vung tay, một tì tướng lập tức giục ngựa đuổi theo đàn chó đi tìm cẩu!
Trong thành, A Đồng vẫn chưa biết một tiếng sói tru của mình gây ra uy lực thế nào, giờ đang hớn hở chọn điểm tâm giữa muôn màu muôn vẻ khiến người ta hoa cả mắt, chóng cả mặt.
A, dưới chân núi đúng là tốt thật. Thứ gì hắn cũng chưa từng thấy, mới mẻ quá chừng.
A Đồng đứng trước quầy gỗ, lần này đã học được bài học, ngoan ngoãn cầm bạc, xếp hàng chờ mua kẹo. Tới lượt mình, lão bản tươi cười hỏi:
“Tiểu lang quân, muốn mua loại nào?”
A Đồng nghe lão bản kể tên đủ loại đường ngọt, lưỡng lự chốc lát, cuối cùng giậm chân một cái:
“Muốn ăn hết!”
Còn chưa kịp nhận kẹo, bên ngoài tiệm đã bắt đầu xôn xao nghe nói có sói đen vào thành! Vệ binh không đánh lại, sợ rằng chính là con phát ra tiếng tru vừa rồi!
A Đồng vừa nghe có sói, lập tức lao ra khỏi cửa tiệm đi tìm, sợ rằng là bạch lang trong nhà mình cũng xuống núi, nhất là thằng đệ rắc rối của hắn. Nhưng hôm nay người bán hàng rong trong thành đông nghẹt, cảnh tượng hỗn loạn, vừa nghe nói có “náo nhiệt”, dân chúng liền chen chúc kéo nhau về phía cửa thành.
A Đồng nào từng gặp cảnh này bao giờ. Bảo hắn từ Đông Sơn vượt thú triều mà đi thì không khó, vậy mà chen giữa biển người này còn khổ hơn! “Người” ấy à, trên người đều mềm nhũn, thiếu niên cảm thấy nếu cứ mạnh bạo xông lên, chắc chắn đụng thủng vài người.
Vất vả lắm mới đến được cửa thành, nhưng chẳng thấy gì, chỉ còn lại những lời bàn tán râm ran:
“Ai da, kia đâu phải sói, là mấy con chiến khuyển trong quân đấy. Không thấy tướng quân đến đón rồi sao?”
“Ai ui, thành Định Bình xưa nay có đội binh giáp cứng như thế bao giờ, sợ là có chiến sự rồi!”
“Thật không đùa đâu, nghe nói đương kim thiên tử vừa mệnh Trấn Quốc tướng quân đi trấn giữ biên cương.”
A Đồng nghe mà chẳng hiểu gì, chỉ liếc nhìn quanh không thấy lang, liền yên tâm xoay người rời đi.
Giữa trưa, ánh nắng chan hòa, A Đồng lẫn vào dòng người, đi ngang qua các quán hàng ven đường, tiếng rao đủ kiểu, phát âm cũng ngộ nghĩnh. Có bán chong chóng, đồ chơi bằng đường, tượng bùn, bát gốm, vịt nướng…
Thiếu niên hoa mắt chóng mặt, lại chen vào một đám đông vây quanh quán, thấy một ông lão râu bạc đang biểu diễn khẩu nghệ. Ông mở miệng thì là giọng con gái, một mình đóng giả cả vợ chồng cãi nhau chí chóe, lải nhải đến mức náo nhiệt.
A Đồng “hoắc” một tiếng reo lên, hai tay vỗ theo tiếng vỗ tay của đám người: “bạch bạch bạch”! Trong lòng còn nghĩ, nếu có thể mời lão tiên sinh này về Đông Sơn, cùng A Tháp của hắn cãi nhau một trận, ha ha ha, A Tháp chắc tức đến nổ phổi! E là hóa thành cự lang rồi ném người ra ngoài chân trời mất thôi!
Cuối cùng, A Đồng theo dòng người đến trà lâu chuyên kể chuyện, ngồi cưỡi lên lan can, chống cằm, “hắc hắc hắc” nghe một buổi trưa chuyện về nữ anh hùng Lý Ngọc Hương.
Tới lúc tan buổi, người kể chuyện thấy thiếu niên này cả buổi trưa vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lúc ra về còn hướng về A Đồng chắp tay thi lễ. A Đồng lập tức đứng thẳng, theo bài học trong buổi kể chuyện mà đáp lễ. Đó chính là phong thái của “giang hồ nhi nữ ”! Hào khí ngút trời!
Nhưng mà, giang hồ nhi nữ cũng phải ăn cơm. A Đồng cõng tay nải đã trống trơn, vừa định đi kiếm gì lót dạ, thì nghe thấy một tràng tiếng khóc nức nở nghẹn ngào. Ngẩng đầu nhìn, thấy một nam tử mặc áo dài đang ngồi bệt ngoài cửa, mặt mày u sầu, khi thì thở dài, khi lại gạt nước mắt.
A Đồng nhìn một lúc, rồi mới bước tới, đưa ngón tay chọc chọc vai y:
“Ngươi khóc cái gì? Ơ, cũng bị A Tháp nhà ngươi đánh à?”
Trong mắt hắn, lý do để khóc, phần lớn là vì gây họa, bị A Tháp tẩn cho. Thiếu niên vẫn chưa hiểu hết nỗi khổ trên đời.
Người kia trông như thư sinh, đứng lên mới thấy áo đã rách vá chằng chịt. Nguyên là mẫu thân lâm bệnh, nhà nghèo không tiền mua thuốc, chỉ biết ra tiệm thuốc nhặt dược người khác bỏ đi. Đến đây, bi thương dâng trào, không kìm được mà khóc.
A Đồng ngồi xổm như một chú sói con, chống tay xuống đất, nghiêng đầu nghe đối phương nói cái gì mà chi hồ giả dã, rồi sau đó… không hiểu gì cả.
Những lời đó vào tai A Đồng, chỉ là tiếng gió lộn xộn, bên tai trái vào, bên phải ra.
Hắn chỉ nghe được vài từ: “@#$%…… không có tiền……@&$#…”
Thư sinh đang kể đến đoạn thê lương, nước mắt rưng rưng, thì thấy thiếu niên trước mắt như bừng tỉnh đại ngộ, bỗng dưng bật dậy, lôi tay nải ném ra trước mặt mình.
Thư sinh ngẩn người, nghẹn lại tiếng khóc.
A Đồng moi từ bao ra một túi bạc lớn, nhét thẳng vào ngực y, dẫm lên bậc cửa quán kể chuyện, chống nạnh nói:
“Ngươi là muốn mấy cái cứng ngắc đó đúng không? Cầm đi, ta có!”
Thư sinh lúc này mới hoàn hồn, vội vàng từ chối, miệng lắp bắp mấy câu ân đức trời cao linh tinh văn nhã gì đó, nhưng A Đồng nghe chẳng hiểu gì. Đưa bạc xong, hắn quay đầu bỏ đi.
Thư sinh chạy theo không kịp, chỉ đành đứng sau gọi với:
“Ân công tên họ là gì? Ngày sau nhất định báo đáp…”
Chỉ thấy thiếu niên đã chạy thật xa bỗng quay đầu lại, gương mặt tuấn tú còn non nớt nở nụ cười ngây ngô, làm ra vẻ nghiêm nghị, dùng thứ phát âm Hán ngữ không chuẩn của mình cao giọng đáp:
“Giang hồ nhi nữ!”
Thư sinh đứng ngây ra như phỗng.
Lúc này trong đường nhỏ xuyên rừng, A Đồng chẳng thèm nghĩ đến thư sinh kia còn ngẩn ngơ, chỉ thấy lòng mình thật sảng khoái. Sau này về Đông Sơn, nhất định phải kể cho A Nạp nghe: A Đồng đã lớn rồi, xuống núi là người trọng nghĩa khí!
Có điều, sắc trời đã dần buông, giờ phải tìm một cái động ngủ một giấc…
Chốn hoang vu dã ngoại, nào có được huyệt động ấm đông mát hè của tộc lang như trên Đông Sơn? Dưới ánh trăng mờ ảo, chỉ thấy một tiểu hài tử cô độc giữa rừng, chổng mông đào hố.
Hố còn chưa đào xong, cả người A Đồng bỗng khựng lại. Mũi hắn ngửi thấy mùi tanh của máu so với mãnh thú trên Đông Sơn còn nồng hơn! Thiếu niên lập tức vào trạng thái cảnh giác, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía tận cùng khu rừng.
“Hắc, lão đại, bị tiểu tử kia phát hiện rồi!”
“Xông lên luôn, cướp tiền xong thì giết.”
“Dạ! Hắc, lớn lên đẹp thế này, chắc là ca nhi đấy nhỉ? Bọn ta cũng nên nếm thử mùi mới!”
A Đồng xoay cổ răng rắc, nhìn đám người lũ lượt bước ra từ trong rừng, dần dần vây quanh hắn. Hắn ngửi được mùi máu ác độc và cái chết vương trên người bọn chúng. A Nạp đã nói không sai: “Người” là loài có đủ loại, tốt có, xấu có, đúng là thiên hình vạn trạng.
Giữa bầy sói không cho phép kẻ giết chóc hành hạ. Dãy núi ấy cũng không dung chứa những kẻ tham lam tàn bạo không điểm dừng.
Đám sơn phỉ kia vốn quen thói giết người cướp của, thậm chí những chuyện tàn nhẫn hơn cũng đã thành quen tay. Quan binh địa phương nhiều lần vây quét cũng không diệt sạch được, chúng cứ lẩn trốn gây án khắp nơi, đến nay vẫn chưa sa lưới, triều đình đã sớm ban lệnh chém ngay tại chỗ nếu bắt được.
Đám phỉ tặc lần này vốn nghĩ bắt được một con mồi vui tay, nào ngờ chính mình lại thành trò cười.
Thiếu niên này nhìn thì nhỏ nhắn đáng yêu, nào ngờ sức lực lại lớn kinh người, ra chiêu nào cũng là sát chiêu, nhắm thẳng yết hầu, đánh gãy xương sống, chẳng giống đánh nhau, mà giống như đang đi săn.
Mấy tên cầm đao kiếm sáng loáng xông lên, lại căn bản không chạm được đến người hắn. Hắn nhảy một cái đã cao ngất, xoay người một cước đá bay kẻ địch ra xa, nhẹ thì gãy xương, nặng thì hôn mê bất tỉnh.
Tên đầu lĩnh vừa thấy tình thế không ổn, lập tức quay đầu bỏ chạy, lại bị A Đồng nhảy từ trên cây xuống, một cước đá gãy chân, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả cánh rừng.
A Đồng xách hết mấy tên tặc phỉ ném lên đường quan đạo, nhưng lại không biết nên xử trí thế nào.
Sói trắng không giết đồng tộc, mà hắn được A Nạp nuôi dạy theo đạo lý loài người, tự biết không nên giết “người”.
Đang rối rắm, hắn bỗng nhớ tới câu chuyện trong buổi kể chuyện, nữ hiệp Lý Ngọc Hương giao bọn ác bá cho quan phủ! Nhưng mà… quan phủ là cái gì? Ở đâu?
Còn chưa nghĩ ra, nơi xa đã có một đội nhân mã phóng ngựa rầm rập tiến đến! Tiếng vó ngựa chỉnh tề, khí thế hùng dũng.
Đám đạo tặc thấy có động, đoán chắc là quan binh, liền vùng dậy bỏ chạy. A Đồng thấy vậy, nhấc chân đá thẳng vào tên đầu lĩnh:
“Còn chạy! Hừ, sao? Người tới là đồng bọn các ngươi à?”
Vừa dứt lời, đội kỵ binh đã đến nơi, vây chặt lấy A Đồng và đám phỉ tặc mặt mũi bầm dập. Một hán tử da ngăm đen bước lên, lạnh giọng quát:
“Ngươi là ai? Dám náo loạn giữa quan đạo lúc quân đội hành quân?”
A Đồng nhìn bọn họ ai nấy đều cường tráng nghiêm trang, vẻ mặt cảnh giác, liền nghi hoặc hỏi:
“Các ngươi là đồng bọn của đám người này à?” Nói đoạn còn định tiên hạ thủ vi cường.
Nam tử da ngăm chưa kịp phản ứng, người bên cạnh đã “phụt” một tiếng bật cười. Cả đội mặc chiến giáp, thân phận rõ ràng, mà tiểu tử này lại đem họ lẫn lộn với cường đạo, thật quá nực cười. Gã quay đầu kêu lớn:
“Tướng quân! Mau đến xem! Có người nhận chúng ta là tặc phỉ! Ha ha ha…”
Lúc ấy, một nam nhân cao lớn cưỡi hắc mã từ từ tiến lại. Hắn toàn thân mặc giáp ngạnh sắc vàng, chân đạp ủng bát bảo liên hoàn, một tay nắm chặt cán thương, hồng anh trên mũ giáp bay phần phật, đôi mắt đen sâu thẳm như vực U Minh dưới ánh trăng, dừng lại nơi thiếu niên.
Chiến mã chủ động giạt ra mở đường, nam nhân vung trường đao đẩy đám phỉ ra, nhìn thấy bên hông bọn chúng có treo da chuột hoang, liền nhận ra ngay là lũ giặc cướp đang bị triều đình truy bắt.
A Đồng nhìn thấy người nọ lại gần, chợt dừng tay, nghiêng đầu nhìn kỹ một lúc lâu. Tì tướng hỏi hắn cũng chẳng đáp, ánh mắt bỗng sáng rực, chỉ tay hô lớn:
“Ai nha! Đại cháu trai!”
Phó tướng bên cạnh nam nhân lập tức hít ngược một hơi:
“Tiểu tử thối! Dám vô lễ với tướng quân!”
Chưa nói xong, đã thấy chiến mã mà tướng quân cưỡi bước thẳng tới A Đồng, đưa mũi ngửi ngửi người hắn, rồi còn thân thiết cọ lên.
Chưa kịp rõ đầu đuôi, một người một ngựa đã bắt đầu nói chuyện thân tình. A Đồng líu lo không ngừng, nào là nhiều năm không gặp, nào là từ đâu chạy tới đây, tìm bao lâu rồi…
Nam nhân khẽ nhíu mày ghìm cương, nhưng chiến mã lại không dừng, vẫn quấn quýt lấy thiếu niên. Con ngựa đen thần tuấn ấy là bạn đồng hành từ lúc hắn còn trẻ tuổi trốn chạy, một ngày kia bỗng xuất hiện không rõ từ đâu, theo hắn suốt bao năm, nhưng lai lịch ra sao thì hắn không biết.
Giờ sắc trời đã tối, hành quân là việc trọng, nam nhân bèn vỗ cổ ngựa:
“Ô truy, đi thôi.”
A Đồng nghe giọng trầm ấm, ngẩng đầu nhìn, liền chạm vào đôi mắt đen nhánh ấy.
Hai người đối diện nhau. Ánh mắt thiếu niên trong trẻo, nam nhân lại quay đầu tránh đi.
A Đồng cứ tưởng việc đến đây là xong, xem ra họ không phải đồng bọn của đám cướp. Nhưng chưa kịp thở phào, đã thấy nam nhân phất tay.
Trong tiếng hí dài của chiến mã, các binh sĩ vung đao chém xuống đầu giặc rơi lộp bộp, lăn ra xa. Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả trước mặt thiếu niên.
A Đồng đồng tử co rút, ánh mắt lặng lẽ nhìn bóng dáng uy nghi trên lưng tuấn mã, giáp vàng tung bay, chiến khí lạnh như băng.
Tiếng vó ngựa dần xa. Giữa đống máu me thịt nát, thiếu niên vẫn đứng ngơ ngác, rất lâu không nhúc nhích.
Tác giả có lời muốn nói:
A Đồng bị trấn trụ rồi, ha ha~